Tô Căng Bắc dựa vào tường nhìn Chu Thời Uẩn bận rộn, lúc này vẻ mặt anh nghiêm túc, đạm nhạt trao đổi cùng bệnh nhân.
Nhìn một hồi, Tô Căng Bắc không kiềm được cười khẽ ra tiếng, haiz, ai mà ngờ Chu Thời Uẩn như vậy ở trên giường lại khác chứ? Làm sao đây, chỉ cô mới có thể nhìn thấy, cô rất đắc ý.
- Căng Bắc.
Đột nhiên có người vỗ vai cô. Cô giật mình, quay đầu lại:
- Tiểu Duy, cậu làm tôi hết hồn.
- Chuyện này có gì mà hết hồn, tối qua cô mới làm tôi hết hồn nè.
- Ơ… chuyện này…
- Cô không biết chứ, vì cô mất tích mà sư huynh mắng to với tôi đấy.
Lâm Thanh Duy nghĩ lại vẫn sợ hãi:
- Cô biết sư huynh trước giờ chưa từng mắng ai, tôi bị anh ấy dọa như vậy, mạng cũng sắp không còn.
Tô Căng Bắc ngớ người:
- Sao lại mắng cậu?
- Tôi làm lạc mất cô, lúc anh ấy đi đã dặn tôi phải trông nom cô, nhưng tôi lại để cô đi một mình.
- Chuyện này sao có thể trách cậu, đây là vấn đề của chính tôi mà.
- Cũng không phải… sư huynh mắng đúng, cô là con gái, là tôi sơ ý.
Lâm Thanh Duy nói xong, tiến lại gần rất mờ ám:
- Có điều Căng Bắc này, lần này nhờ cô mà tôi được thưởng thức dáng vẻ thất thố của sư huynh.
- …
- Trong lòng tôi, sư huynh lúc nào cũng trấn định tự nhiên, bất kể xảy ra chuyện gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dep-trai-la-so-1/2286054/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.