Chu Thời Uẩn không đếm xỉa đến nhà sản xuất Tưởng trên đất nữa, anh xoay người nhìn Tô Căng Bắc:
- Có sao không?
Cô miễn cưỡng gật đầu:
- Vẫn ổn, chỉ là lưng hơi đau.
Chu Thời Uẩn cau mày, đưa tay đỡ lấy cô:
- Có đi được không?
- Được.
Vừa nãy khi va vào thì lưng đau dữ dội nhưng sau một lát thì đỡ hơn nhiều rồi. Tuy bây giờ cô có thể đi được nhưng cô vẫn dồn phần lớn trọng lượng lên người Chu Thời Uẩn, để anh đỡ lấy cô.
Tô Căng Bắc nhớ lại lúc bị con heo mập chết tiệt kia đè lên, nói không sợ là không thể nào. Nhưng cô biết anh nhất định sẽ xuất hiện, nhân viên phục vụ thấy cô đắc tội người ta thì không thể nào không đến phòng bao gọi anh. Chỉ là lá gan nhà sản xuất Tưởng kia to quá dự liệu của cô, hại cô suýt bị cưỡng bức.
Tóm lại suy cho cùng là vì có anh ở đây nên cô mới dám không kiêng nể gì đám người kia như vậy…
- Căng Bắc.
Hạ Lộ chạy tới:
- Cậu không sao chứ?
Tô Căng Bắc cong khóe môi, đưa tay nắm tay Hạ Lộ:
- Theo mình ra ngoài.
Hạ Lộ cúi đầu, cánh môi bị cắn trắng bệch.
Sau khi ba người rời khỏi, vẻ mặt đám người trong phòng bao ù ù cạc cạc.
Chu Chính Hiến ở bên trong nghe người phục vụ nói rõ ngọn nguồn, mặt anh không chút cảm xúc nhưng đôi mắt lại khiến người ta nhìn mà hoảng sợ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dep-trai-la-so-1/2286025/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.