Edit: Ốc sên lười biếng
- -----------------------------------------------------------
Sau bữa trưa hôm thứ 6 vừa rồi, Mai Như Ngọc đã có một ngày cuối tuần nhàn nhã hiếm có.
Cuối cùng thì cậu cũng có thể nằm trên giường từ sáng đến tối, ăn bất cứ thứ gì cậu muốn, muốn lướt điện thoại lúc nào thì lướt, chơi game lúc nào thì chơi.
Sa đọa như thế được hai ngày, đến ngày thứ ba cậu chào đón người ôm theo một cái cân điện tử đến nhà - Chị Minh. Sau đó, cậu bị cái người có vẻ mặt chết lặng kia đào ra khỏi giường vì "lỡ" tăng thêm ba cân.
Mai Như Ngọc cảm thấy con số này vẫn có thể chấp nhận được, chỉ cần mấy ngày tới cậu chăm tập thể dục, buổi tối ăn ít cơm nhiều rau lên một chút, thì trong vòng một tuần cân nặng lại giảm xuống thôi. Kết quả, ý tưởng ngây thơ của cậu đã bị chị Minh không chút nể nang gì chế giễu: "Cậu cho rằng chị mang cái cân này đên đây để cậu cân, rồi để cậu giảm ba cân thôi á?"
Mai Như Ngọc thở dài: "Được rồi. Không giảm ba cân thì giảm năm cân vậy, em sẽ chăm chỉ giảm mà."
"Thật ra khuôn mặt và thân hình hiện tại của em đều rất hoàn mỹ rồi, nên hoàn toàn không cần phải giảm cân đâu?"
"Dáng người và diện mạo của em đến thần tiên nhìn còn phải rơi lệ nữa kìa."
Chị Minh cảm thấy thằng nhóc này từ sau khi đoạt giải ảnh đế thì trình tự sướng càng ngày càng nặng rồi. Trước đây cậu ta cũng chỉ dám nói giá trị nhan sắc của mình trên trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dep-qua-toi-nhin-khong-noi/284838/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.