Trương Vệ Quốc nhìn Mai Như Ngọc đang nở nụ cười giống đang nhìn một con quái vật.
Rõ ràng vừa mới nãy còn vẻ mặt ôn hòa trả nợ giúp gã, nhanh như vậy đã lật mặt vậy chứ?
Người này lật mặt cũng nhanh quá vậy? Làm ông chủ đều là dạng này hay gì?
Trương Vệ Quốc nhìn ngón trỏ của mình đỏ tươi mực điểm chỉ, cảm thấy mình bị lừa gạt vô cùng phẫn nộ, hắn bắt đầu giãy giụa, gào lên: "Mày cố tình lừa tao! Rõ ràng vừa nãy mày nói giúp tao trả nợ, giờ lại ép tao điểm chỉ vào giấy vay nợ. Tao nói cho mày biết, như vậy không tính! Tao tuyệt đối không trả tiền cho mày!"
Mai Như Ngọc ngồi ở trên sô pha vẻ mặt vô cùng thích thú: "Lúc nãy ông nghe nhầm rồi.Ở đời làm gì có người nào ngu như vậy? Ai lại chủ động giúp một người qua đường không quen không biết gì trả nợ chứ?"
"Tôi chỉ nói tôi trả tiền cho người ông vay, sau đó biến chủ nợ của ông từ mấy kẻ cho vay nặng lãi thành tôi mà thôi. Bởi vì tôi quen biết con trai ông, cho nên mới không lấy lãi số nợ mấy chục tỷ kia đấy."
"Nhưng ông lại không muốn trả nợ, thế thì không được rồi."
"Có vay thì phải có trả đó là chuyện hiển nhiên ở đời. Gia đình tôi tuy không phải là công ty đòi nợ thuê chuyên nghiệp, nhưng ai ai cũng 'cứng cỏi' như hai vị Long ca và Hổ ca đây. Bố tôi chỉ cần tùy tiện tìm, cũng có thể tìm được mấy trăm mấy nghìn người như vậy."
Nói đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dep-qua-toi-nhin-khong-noi/284833/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.