Sau khi đạo diễn râu xồm hét lên, không riêng Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch cứng đờ tại chỗ, mọi người trong studio đều sững sờ, không khí trường quay lặng ngắt như tờ.
Mai Như Ngọc quay đầu nhìn về phía đạo diễn râu xồm đang cầm máy ảnh, nở nụ cười nhạt nhẽo, ngón tay mảnh khảnh duỗi ra, dùng sức ấn xuống phím đàn.
Sau đó, toàn bộ studio ngập trong giai điệu dương cầm nốt cao "Bạn thật, bạn thật độc, bạn thật độc độc độc độc độc". Giai điệu này đã khiến cho Tư Không Tịch quên luôn lời mình định nói với đạo diễn, cũng làm đạo diễn kia khôi phục lại lý trí, gương mặt như người bị đau răng.
(* Bài hát "Bạn thật độc" của Trương Học Hữu, chưa tìm được bản sub nhưng mọi người có thể GG dịch lời bài hát là hiểu)
Đạo diễn vuốt râu mình, yếu ớt nói: "Khụ khụ, được rồi mà Như Ngọc. Đừng đàn nữa! Đừng đàn nữa! Tôi nó sai rồi, không phải tôi nói hai người trời sinh một đôi, ý tôi là không khí của hai người thật sự rất kỳ diệu! Cảm giác khi hai người chung một khung hình vô cùng mạnh, khiến cho ảnh chụp ra vô cùng hoàn mỹ. Thật sự là không có ý gì khác! Cậu dừng lại đi, đừng đàn nữa, đau đầu quá!"
Mai Như Ngọc hừ lạnh, cậu dừng lại khúc《 Bạn thật độc 》nốt cao, nhưng lại tiếp tục đánh một khúc nhạc kỳ quái khác. Mọi người trong studio nghe được khúc nhạc này mà da gà da vịt toàn thân nổi hết cả lên, đạo diễn khều khều nhiếp ảnh gia bên cạnh hỏi: "Khúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dep-qua-toi-nhin-khong-noi/284808/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.