*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ốc sên lười
----------------------------------
Mai Như Ngọc cúi đầu nhìn sàn nhà cẩm thạch trắng bị máu mũi của mình nhiễm đỏ, cậu cảm thấy thật có lỗi với mấy miếng gạch không tì vết này, còn thật có lỗi với áo ngủ hình cún Samoyed đang mỉm cười này nữa.
Những thứ trắng noãn tinh khiết này bị Tư Không Tịch vấy bẩn rồi, mà thứ bị vấy bẩn còn có khuôn mặt mỹ lệ cùng với tâm hồn thuần khiết kia của cậu.
Sau đó Mai Như Ngọc rút ra mấy tờ khăn giấy trên bàn trà bình tĩnh nhét vào lỗ mũi của mình, vừa ngửa cổ lên vừa xoay người lại hung hăng đấm hai cái vào gối ôm Tư Không Tịch size người thật trên sô pha.
"Mới sáng sớm tinh mơ, ai cho ngươi lẳng lơ, ai cho lẳng lơ?!"
Mai Như Ngọc hùng hùng hổ hổ lầm bầm lầu bầu, kết quả TV trên tường liền truyền đến tiếng ảnh đế như vô ý tiếp lời:
【 Tất nhiên là anh nhớ khuôn mặt này của em, nhớ mái tóc đen của em, còn nhớ từng phân da thịt mềm mại như ngọc của em. 】
Tai Mai Như Ngọc đỏ rực, đầu mê man, khăn giấy nhét lỗ mũi lại nhiễm đỏ một mảng lớn, cậu sững sờ xoay người nhìn hình ảnh đang được phát trên TV nhà mình, quả thực là muốn giết người tại chỗ mà.
"Không phải chứ? Mịa nó rốt cuộc đây là cái loại phim quái quỷ gì thế? Vừa vào phim đã mạnh bạo như vậy sao?!" Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dep-qua-toi-nhin-khong-noi/284795/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.