Chương trước
Chương sau
Cuối cùng, lúc Tư Không Tịch bước ra từ phòng nghỉ của Mai Như Ngọc, biểu cảm của hắn nghiêm túc và phức tạp chưa từng có?

Điều này làm cho một số nhân viên trong đoàn phim thường nhìn chằm chằm hành động của bọn họ có chút ngơ ngác.

Tại sao hôm nay lúc ảnh đế Tư Không bước ra từ phòng nghỉ của Mai nam thần lại có biểu cảm này vậy? Cứ như thể giữa hai người có mâu thuẫn không thể hòa giải, chưa đầy một tuần quay phim có ai không biết quan hệ giữa Tư Không Tịch với Mai Như Ngọc rất tốt chứ? Mặc dù trong quá trình quay phim hai người không có bất kỳ tiếp xúc thân mật hay có hành động mờ ám gì khiến người khác hoài nghi, nhưng sự ăn ý của họ đã đạt đến một trình độ nhất định nào đó. Không chỉ những ý kiến quanh chuyện quay phim, ngay cả quan điểm thẩm mỹ, góc nhìn đối với mọi chuyện của hai người cũng vô cùng tương đồng. Có thể anh một câu, tôi một câu đáp lời nhau rất hợp cạ.

Đây là một loại "ăn ý" mà ai cũng có thể nhìn thấy dù không thể hiện bằng lời nói hay hành động, cho nên mọi người trong đoàn phim đều biết quan hệ giữa hai người này rất tốt.

Không rõ là hôm nay đã có chuyện gì xảy ra nữa?

Sao biểu tình của Tư Không Tịch lại nghiêm trọng như vậy?

Chu Đạo - trợ lý của Tư Không Tịch vội vàng lao tới cạnh ngôi sao nhà mình, gương mặt lộ rõ vẻ quan tâm, thận trọng hỏi: "Anh Tịch, xảy ra chuyện gì vậy?"

Hắn đi theo anh Tịch nhà mình nhiều năm như vậy, hiếm khi thấy ngôi sao nhà mình lại có vẻ mặt nghiêm túc và phức tạp đến như vậy.

Tư Không Tịch nghe xong câu hỏi này thì dừng lại, sau đó nặng nề gật đầu: "Quả thật có một số việc cần cân nhắc."

Vốn dĩ hắn cho rằng mấy ngày này, Mai Như Ngọc ở bên hắn lâu rồi, nhìn nhiều rồi sẽ tự khắc sinh ra miễn dịch với nhan sắc của hắn, sẽ không chảy máu mũi nữa. Nhưng hương vị bánh kem hòa lẫn máu tanh vừa nãy thật sự khiến linh hồn hắn chấn động.

"Như vậy không ổn......"

Mới hôn một cái đã không kiềm chế được chảy máu mũi, sau này nếu còn làm những chuyện thân mật hơn, chẳng phải máu chảy thành sông sao?

Đến lúc đó, chưa nói đến chuyện phá hỏng bầu không khí chỉ nhìn thấy chảy nhiều máu như vậy khiến hắn rất đau lòng.

Biểu cảm của Chu Đạo tức khắc càng khẩn trương, nghiêm túc hơn: "Anh Tịch, anh sao vậy? Có chuyện gì anh cứ nói em tìm người đến giúp cho anh! Đạo cụ có vấn đề hay là do ai?"

Tư Không Tịch hờ hững liếc trợ lý của mình: "Tự tôi lo được, không cần cậu nhúng tay vào!"

Nói xong hắn xoay người rời đi, hiện tại Tiểu Mai nhà hắn đang tức đến xù lông, hắn vẫn nên đợi đến tối video call dỗ người ta sau. Hiện tại hắn nên đi đến nhà sách hoặc tìm bác sĩ trước hỏi xem có cách nào bổ máu và trị cái "hội chứng Stendhal" mà trước đây hắn tưởng không sao nhưng giờ không khác gì dao đoạt mạng người khác.

Chu Đạo: "???"

Hình như vừa rồi hắn nghe được cái gì kỳ quái thì phải???

Một lúc lâu sau khi Tư Không Tịch bỏ ra ngoài với vẻ mặt nghiêm túc phức tạp, Mai Như Ngọc đạp cửa phòng nghỉ lao ra ngoài.

Một số nhân viên công tác trong đoàn phim vẫn đang âm thầm quan sát cùng mấy người thích hóng hớt lập tức quay đầu nhìn về phía cậu, sau đó nhìn thấy được gương mặt lạnh như băng, cái khí thế giống như muốn giết người của Mai Như Ngọc.

Sợ quá!

Biểu cảm trước đó của ảnh đế Tư Không đã rất đáng sợ rồi, giờ biểu tình của nam thần Như Ý càng đòi mạng hơn á! Trong cái phòng nghỉ nho nhỏ kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện thần không biết quỷ không hay gì vậy, khiến biểu cảm của cả hai người họ trở nên đáng sợ như vậy?

Anh họ Ninh Hào tuy là trợ lý, nhưng thân làm anh lớn của cậu, anh cũng biết chút nhiều về mối quan hệ "mập mờ" giữa em họ nhà mình với Tư Không Tịch. Nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt cảu em họ mình, anh không khống chế được bắp tay đang nổi lên cuồn cuộn, trông không khác gì huấn luyện viên thể hình hùng hổ bước đến cạnh Mai Như Ngọc hỏi cậu: "Hai người cãi nhau à? Hay anh ta bắt nạt em? Nói cho anh biết đi!"

Thoại ẩn sau là Anh đấm vỡ răng hắn!

Mai Như Ngọc nghĩ đến cái mũi vô dụng của mình lẫn hương vị bánh kem pha mùi máu tươi vừa nãy, vẻ mặt hung tợn của cậu trở nên chán nản.

"Không sao, nào có ai bắt nạt được em? Chỉ là... Ai ~~ Em cảm thấy bản thân mình chẳng cố gắng gì cả."

Ninh Hào: "?!!"

Chết tiệt, nghe vậy còn bất bình thường hơn! Em họ anh trước nay luôn hận không thể chỉ trời mắng đất, lúc nào cũng cảm thấy đứng đầu là trời, thứ hai là đất, thứ ba đương nhiên là Mai Như Ngọc, mỗi ngày đều moi móc tật xấu của người khác nâng chính mình lên, người như vậy sao có thể cảm thấy bản thân mình không biết cố gắng được?!!

Ninh Hào nháy mắt liền so sánh từ điều kiện gia đình đến địa vị trong giới, lại đến cân nặng, chiều cao, màu da,.... giữa Tư Không Tịch và Mai Như Ngọc, càng so càng cảm thấy đối lập, càng cảm thấy thất vọng. Cuối cùng, anh nghĩ đến cái mà người đàn ông nào cũng coi trọng khi muốn đem ra so sánh, tâm tình của anh trầm hẳn xuống.

Cái khác không nói, nhưng nếu so "bảo bối" của ai lớn hơn, thì em họ nhà anh hình như so không lại.

Mai Như Ngọc nhìn anh họ đột nhiên im lặng bất thường bỗng dưng thấy thương hại anh họ nhà mình, khóe miệng co giật: "Em không biết anh nghĩ cái gì, nhưng cái gì cũng sai hết cả rồi! Được rồi, công việc hôm nay kết thúc rồi, em phải về nhà ngủ. Ngày mai em phải bắt đầu giết người rồi!"

Mai Như Ngọc nói xong liền đi, Ninh Hào đồng tình nhìn theo.

Còn đám người trong đoàn phim cũng không hiểu mô tê gì, quyết định đợi đến ngày mai để xem tình hình của hai người này.

Bởi vì 《 Mặt nạ da người 》 bưng bít kín chuyện quay phim, còn chuyên môn dựng cảnh cho những cảnh quay đặc biệt. Cho nên cho dù địa điểm quay phim ở thành phố Tinh nhưng khoảng cách từ địa điểm quay đến trung tâm thành phố cũng rất xa.

Mai Như Ngọc rời phim trường lúc 8 giờ, về đến nhà đã ngót nghét 10 giờ tối.

Khu biệt thự mà Mai Như Ngọc ở là khi biệt thự giàu có tiêu chuẩn ở thành phố Tinh, cơ sở vật chất an ninh đầy đủ, số lượng vảo vệ khu này toàn người cường tráng, số lượng lại đông. Cho nên cho dù có paparazziđều biết Mai Như Ngọc ở khu này nhưng bọn họ cũng chỉ có thể ngồi canh ngoài cổng, không thể đi vào bên trong.

Tuy Mai Như Ngọc không thích các tay săn ảnh suốt ngày đuổi theo mình, nhưng suy xét đến việc người ta cũng dựa vào nghề này kiếm tiền thì cũng không quá để ý đến những nhóm paparazzi chầu chực ngoài cổng nữa. Thậm chí có mấy nhóm săn ảnh lê lết ngoài cổng trường kỳ đến mức cậu còn nhớ luôn mặt người ta, thỉnh thoảng còn gọi đồ ăn cho bọn họ nữa.

Nhưng tối nay lúc xe của Mai Như Ngọc chạy vào khu biệt thự lại phát hiện trước cổng khu biệt thự số lượng paparazzi ngồi đó lại tăng thêm vài người? Bởi vì đêm tối cậu cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi, chỉ nghĩ là chắc có thêm người đến canh me ngôi sao khác hoặc drama của các sếp lớn.

Có thể sáng mai sẽ đi.

Nhưng sáng hôm sau khi cậu rời khỏi khu biệt thự, lại nhìn thoáng qua chỗ hôm qua thì phát hiện những tay săn ảnh quen thuộc thường hay theo cậu đã đi rồi, chỉ còn ba người đàn ông cậu hoàn toàn chưa từng nhìn thấy vẫn đứng ở cổng. Mỗi người đều dùng máy ảnh che kín mặt, lens ống kính đều siêu dài.

Mai Như Ngọc khẽ nhíu mày.

Ba người này là paparazzi mới đến sao?

Màn trập của đám người kia hướng theo chiều di chuyển của xe cậu thoạt nhìn có vẻ không sai, nhưng bộ dạng và trạng thái của ba người này nhìn không giống như là đám săn ảnh minh tinh. Ngược lại hình như lại có chút giống.......

Thăm dò trước khi muốn đánh lộn hơn.

Khi còn nhỏ Mai nam thần đã có kinh nghiệm phong phú đi theo cha mình coi đánh lộn thậm chí động thủ khắp nơi, nên trong lòng cậu nảy sinh một loại cảm giác kỳ quái. Nhưng cậu nhanh chóng lắc đầu cười nhạo: "Nghĩ lung tung cái gì đó."

Chuyện trong làng giải trí sao có thể giống chuyện đánh lộn trong công trường được chứ?

Chắc là bị Ôn Ngôn nhập sâu quá rồi, nhìn ai cũng thấy là người xấu.

"Làm sao vậy?" Ninh Hào chú ý tới sự khác thường của Mai Như Ngọc.

Mai Như Ngọc lắc đầu: "Không sao! Chỉ là em nhìn thấy bên kia có ba tay săn ảnh mới, nhìn đồ nghề của bọn họ trông khá đắt tiền thôi."

Ninh Hào liền cười cười: "Đó còn không phải chứng tỏ em có địa vị cao hay sao? Trước đây không phải em còn nói với đám săn ảnh là muốn chụp em như nào cũng được nhưng phải dùng camera đắt nhất hay sao? Giờ đột nhiên khiêm tốn quá vậy?!"

Mai Như Ngọc cười cười không lên tiếng.

Hôm nay phải quay một cảnh tương đối quan trọng của 《 Mặt nạ da người 》.

Ôn Ngôn muốn giết người.

Nhưng không phải hắn chủ động ra tay giết người.

Thay vào đó hắn kích thích người khác ra tay giết người, còn hắn chỉ là người quan sát.

Người chết là tiểu thư của một gia đình giàu có, mà người giết cô lại là bạn thân nhất thường xuyên đi cùng cô đến tiệm bánh ngọt.

Cô gái nhà giàu này chính là nạn nhân đầu tiên bị sát hại ở thành phố Mộc.

Cô nàng vốn luôn kiêu ngạo vì gia cảnh nhà mình hơn người khác, nên cho dù ở gặp được ông chủ cửa hàng bánh ngọt Ôn Ngôn đẹp trai phong độ, mặc dù phải lòng hắn nhưng lại không học được cách dùng thái độ mềm mỏng tiếp cận hắn.

Đặc biệt là sau khi ông chủ Ôn Ngôn dịu dàng từ chối yêu cầu vô lý của cô, cô gái cảm thấy thật mất mặt và trong cơn tức giận đã mắng Ôn Ngôn là công tử bột. Mỗi ngày chỉ biết dựa vào gương mặt mình để thu hút khách, chứ thật ra bánh ngọt hắn làm khó ăn đến chết.

Nên cô trở thành mục tiêu giết người đầu tiên của Ôn Ngôn.

Giết cô cũng chẳng cần Ôn Ngôn ra tay, bởi vì người hận cô nàng có rất nhiều. Ngay cạnh cô nàng đã có một đối tượng có thể dễ như trở bàn tay kích thích thù hận tròng lòng phát sinh dã tâm giết người.

Tranh chấp giữa những người trẻ tuổi rất khó để cứu vãn, lúc cô gái kia dùng dao gọt hoa quả tự mình mang theo đâm vào trái tim của cô thiếu nữ nhà giàu cũng là lúc trái cây chín rồi.

Mai Như Ngọc đóng vai Ôn Ngôn tất nhiên là không có gì vấn đề, từ lúc nghe được câu đánh giá kia nụ cười mỉm của hắn đã lạnh như băng. Từ những lời nói ám chỉ đến ánh mắt khiêu khích rõ ràng, nhất cử nhất động đều dịu dàng hòa nhã nhưng lại mang theo cảm giác lạnh đến thấu xương được màn ảnh đặc tả vô cùng chân thật.

Nhưng hai diễn viên trẻ đóng cùng Mai Như Ngọc lại chống đỡ không nổi, không phải bọn họ diễn không tốt, chẳng qua là bọn họ không tiếp được diễn xuất của Mai Như Ngọc mà thôi.

Những phân cảnh ngắn trong tiệm bánh ngọt, có Mai Như Ngọc dẫn dắt nên chỉ một hai lần là cảnh quay xong, nhưng cảnh cuối cùng Lộ Lộ bị lời nói của Ôn Ngôn đả động, quay về hẻm nhỏ nảy sinh xung đột với tiểu thư nhà giàu Phỉ Phỉ, rồi khắc khẩu đến mức xúc động giết người, hai diễn viên này vẫn thiếu chút cảm xúc.

Đạo diễn Thạch tức giận liên tiếp hô NG hơn chục lần, cả đoàn phim đều cúi đầu nín thinh không ai dám lên tiếng. Lúc hai diễn viên sắp òa khóc đến nơi thì Tư Không Tịch lên tiếng:

"Đạo diễn Thạch, chú cứ ngồi xuống đã. Không cần giận dữ như vậy. Cảnh quay này khó, hai cô ấy cũng cô gắng hết sức rồi."

Đạo diễn Thạch mặt mày đen sì không nói lời nào, Tư Không Tịch lại nói: "Chỉ là diễn chưa tới mà thôi. Cháu với Tiểu Mai giảng cho hai cô ấy hiểu, làm mẫu một chút là được."

Đạo diễn Thạch trừng mắt nhìn Mai Như Ngọc, bị ánh mắt sắc lẹm soi tới Mai Như Ngọc lập tức gật đầu lia lịa: "Được ạ! Được ạ! Giảng ngay đây! Bao dạy bao hiểu, nếm qua vị đắng tất có ngày ngọt!"

Sau đó giữa tiếng mắng mỏ không dứt của ông già Thạch kia, Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch đi đến cạnh hai diễn viên kia, sau đó phân công nhân vật làm mẫu luôn.

"Tôi diễn Lộ Lộ, Tiểu Mai diễn Phỉ Phỉ. Hai cô chú ý cảm xúc và tâm lý nhân vật biến hóa như nào đến cuối cùng bùng nổ. Không cần quá áp lực như vậy, thật ra rất đơn giản."

Sau đó Tư Không Tịch nhìn về phía Mai Như Ngọc: "Phỉ Phỉ, hôm nay bà không nên nói ông chủ Ôn như vậy. Bà nói vậy sẽ khiến người khác tổn thương đó."

"Tôi nói gì hắn? Tôi nói hắn công tử bột có sai chỗ nào không. Mà liên quan gì đến bà? Ông chủ Ôn tốt xấu gì cũng còn có một gương mặt đẹp trai, người ta cần bà lên tiếng hộ à?"

Hai người cứ giằng co như vậy hồi lâu, lúc đầu không khí còn bình thường, càng về sau càng lúc càng căng thẳng. Diễn biến thay đổi cung bậc cảm xúc vô cùng lớp lang rõ ràng

Cho nên đến lúc cảm xúc bùng nổ vô cùng thỏa mãn, đang đến đoạn cao trào Tư Không Tịch giơ tay chọc eo Mai Như Ngọc một phát, hai người lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về phía hai cô hái, đồng thanh nói:

"Hiểu cảm giác này chưa?"

Hai nữ diễn viên ánh mắt sáng ngời gật đầu, còn nhân viên công tác đoàn phim nhìn Tư Không Tịch và Mai Như Ngọc đang bắt lấy cánh tay người kia chọc eo mình, tự dưng cảm thấy hình ảnh này chói mắt thế nhờ?!

Là bởi vì giá trị nhan sắc của hai người quá cao, đứng chung khung hình liền sinh ra cảm giác gấp đôi visual trong truyền thuyết sao?

Nhưng vì sao hình ảnh này lại khiến người khác đỏ mặt chứ, muốn nhìn lại không dám nhìn, nhưng không nhịn được tự tưởng tượng.

Mấy đôi mắt soi mói trong đoàn phim: "......"

Ngày hôm qua còn mơ hồ cãi lộn, hôm nay lại cùng nhau làm mẫu. Rốt cuộc hai cái con người này là loại quan hệ gì vậy???? A aaaaa!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.