Nó mở mắt thấy xung quanh mình bị bao trùm bởi màu đen của bóng tối, nó đứng dậy nhìn xung quanh rồi cứ vô thức đi về phía trước. Nó đi mãi, đi mãi cho đến khi chân nó đã mỏi nhừ. Nó nhìn thấy phía trước có một luồng ánh sáng màu hồng tuyệt đẹp. Như bị thôi miên, chân nó bất giác đi về phía luồng sáng đó. Đến nơi, nó thấy một cánh cổng màu trắng rất to cao vút tận chân mây. Cánh cổng mở ra, nó định bước vào thì nó nghe thấy tiếng bố mẹ mình hét lên:- Vi, đừng vào đó!Nó bất giác thức tỉnh quay ra, thấy bố mẹ mình đang đứng ở đằng sau mỉm cười âu yếm với nó, nó dường như không tin vào mắt mình. Mẹ nó đang mở rộng vòng tay chào đón cái ôm từ nó. Nó khóc òa chạy tới ôm chầm lấy mẹ, vừa khóc vừa nức nở nói:- Con nhớ bố mẹ nhiều lắm!Mẹ ôm nó nước mắt lã chã rơi, bố nó cười hạnh phúc xoa đầu đứa con gái bé nhỏ của mình. Nó sung sướng trong niềm hạnh phúc vô tận. Nó cứ ngỡ sẽ không bao giờ được gặp bố mẹ nó nữa vậy mà giờ đây nó lại đang được bố mẹ ôm. Nó ước giây phút này không bao giờ biến mất, nó ước mình có thể sống cùng bố mẹ, nó ước mình có thể ở đây mãi mãi. Mẹ nó lau nước mắt nắm lấy bờ vai nhỏ bé của nó, nghiêm giọng nói:- Vi, nghe mẹ nói này. Con phải rời khỏi đây ngay.- Sao vậy mẹ - nó ngây thơ hỏi.- Con đang ở ranh giới giữa cái chết và sự sống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tuong-lai-lam-osin/2127389/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.