Không biết lý do là tại sao, cũng không muốn nghĩ thêm cho nhức não, Khải Triết cho rằng chỉ cần làm theo những gì bản thân cảm thấy đúng là được. Lục Tranh mới ở đó nói mấy câu với hắn mà chưa gì đã giận rồi, nguyên nhân do hắn không chịu cùng cậu từ chối hôn ước này. Khải Triết cũng buồn bực, chính mình tự cho rằng đã đủ điều kiện để trở thành đối tượng kết hôn đủ tiêu chuẩn nhưng so với cậu thì hắn lại trở thành đối tượng không phù hợp nhất. Thể năng thì không rõ như thế nào nhưng tam hệ dị năng đều đạt đỉnh cấp sơ kì không phải thứ mà người bình thường có thể đạt được trong thời gian ngắn. Chưa kể khả năng khống chế dị năng của Lục Tranh cũng là cực tốt, bình thường không hề có một tia dị năng nào giao động thì chớ, giận lên rồi năng lượng dị năng cũng không bộc phát tạo thành uy áp cho người xung quanh. Mà thứ này, Khải Triết hắn vẫn chưa làm được, dị năng hỏa hệ cấp tám sơ kì của hắn vẫn cứ tạo ra cảm giác áp bách như thường, tất nhiên sự khó chịu này chưa bao giờ bao gồm Lục Tranh vì cấp bậc của cậu cao hơn nên chẳng có lý gì lại đi sợ một dị năng giả cấp thấp hơn mình. Lại thêm một điểm quan trọng nữa là một trong các dị năng của Lục Tranh là băng hệ còn khắc hỏa hệ của hắn, còn việc hỏa hệ của hắn khắc mộc hệ của Lục Tranh… vừa nhìn là có thể kết luận điều này là không có khả năng vì cấp bậc của cậu cao hơn hắn nhiều, mộc của cậu không sợ hỏa của hắn. Dị năng của hắn xung đột với dị năng của Lục Tranh, không có một cái gì gọi là bổ trợ cho nhau. Xét về gia thế, Lục gia và Khải gia cũng coi như môn đăng hộ đối. Bản thân hắn là thiếu tướng, cũng được xếp hạng trong những người có tư chất tốt, sở hữu dị năng công kϊƈɦ mạnh, tốc độ thăng cấp dị năng cũng nhanh. So với Lục Tranh, cậu nổi tiếng là thiên tài sử học, tuy không có việc làm chính thức nhưng chính cái việc viết bài tự do của cậu lại đem đến cho cậu danh tiếng cũng như nguồn thu không nhỏ, về dị năng, trong thời gian ngắn liền bộc phát băng hệ, mà thời gian sau liền thêm hai hệ nữa, cả ba đều tiến tới đỉnh cấp sơ kì, khả năng khống chế rất mạnh. Sau cuộc thi đấu dị năng, Lục Tranh không những chỉ nổi lên là thiên tài sử học mà còn nổi về dị năng bộc phát kinh người. (Lục Tranh có năm hệ nhưng Triết và mọi người chỉ thấy ba nên nghĩ là Tranh có ba dị năng) Lục Tranh nói Khải Triết hắn là người nhạt nhẽo, đúng, hắn thừa nhận cũng như hiểu rất rõ điều này và Lục Tranh lại không cần một người cũng nhạt nhẽo giống cậu. Càng nghĩ về độ xứng đôi giữa mình và cậu, Khải Triết càng cảm thấy nhân sinh và con đường hạnh phúc trong tương lai của mình đầy tang thương đến cực điểm và tăm tối đến mức không có một tia hi vọng cho dù mong manh nhất. Sau đó Khải Triết cố gắng không tự ngược khi nghĩ đến sự chênh lệch, khác biệt đến sai lệch của hai người mà nghĩ đến Lục Tranh, chỉ duy nghĩ đến cậu thôi. Lục Tranh giận, sau đó đã ra ngoài rồi, nhìn hướng đi thì có vẻ là khuôn viên Lục gia. Khải Triết có xúc động muốn đuổi theo nhưng lý trí nói với hắn rằng không nên manh động, nếu hắn thật sự đuổi theo lúc này, cơn giận của Lục Tranh nhất định đạt đến đỉnh điểm, lúc đó hắn còn lành lặn để nói chuyện với cậu hay không lại là một chuyện cần suy nghĩ. Khải Triết có thương tiếc Lục Tranh nhưng chưa chắc Lục Tranh đã tiếc thương hắn. Hắn muốn nói chuyện kết thân với Lục Tranh nhưng chắc chắn cậu không muốn cùng hắn thảo luận vấn đề thiếu dinh dưỡng này. Mà cho dù hắn muốn nói chuyện yêu đương thì cũng phải giữ được cái mạng đã rồi mới nói được. Khải Triết cảm thấy con đường phía trước thật mờ mịt. Alpha khác theo đuổi người ta chỉ cần mặt dày một chút, bá đạo một chút, trung khuyển và cưng chiều người kia là ok, nhất là khi có lợi thế thể năng và dị năng. Nhưng hắn đây thì sao, nếu nói chuyện tình bọn hắn cũng cần có một Alpha có ưu thế dị năng thì có đấy nhưng đó là Lục Tranh, không phải hắn. Mà đã không có ưu thế lớn nhất là dị năng thì gia vị "bá đạo" kia cũng không thể sử dụng. Nếu nói "đẹp trai không bằng chai mặt", Khải Triết không dám tự nhận khuôn mặt mình đẹp hay ai ai cũng yêu mến vì mỗi người có một gu thẩm mỹ riêng nhưng hắn dám tin chính mình có khuôn mặt ưa nhìn. Khoản "chai mặt", hắn nghĩ chính mình cũng làm được, chẳng phải chỉ cần mặt dày bám theo người ta thôi sao, chẳng phải chỉ cần trung khuyển lẫn một chút "vô sỉ" thôi sao, chẳng phải chỉ cần vứt đi cái gọi là bản mặt quan tài thôi sao. Nói thì dễ, làm mới khó, để cho câu nói này thành hiện thực và có kết quả như mong đợi thì cũng không thể thiếu sự ngầm chấp nhận của người đang nắm giữ ưu thế dị năng kia nữa. Bởi vì sao? Bởi vì nếu Lục Tranh không ngầm chấp nhận những hành động này thì căn bản hắn sẽ bị đánh bay trước khi kịp làm bất cứ điều gì. Sau khi nghĩ đến điều này, Khải Triết càng cảm thấy con đường hạnh phúc thật xa vời và không thực giống như ở hai thế giới song song, cho dù nó có tồn tại thì cũng không cách nào chạm tới cũng không cách nào bước qua. Trong khi chờ nửa tiếng áng chừng Lục Tranh nguôi giận, Khải Triết ngồi một chỗ âm thầm chuẩn bị đủ thứ lời nói để gặp Lục Tranh. Cậu nói hắn nhạt nhẽo nên hắn nghĩ chính mình cần trở thành một người giỏi nói chuyện, cho dù không giỏi nói chuyện thì cũng là có nhiều chuyện để nói, như vậy cho dù Lục Tranh câu không câu có đáp lại hắn cũng sẽ có thêm thời gian ở bên cậu. Nếu Lục Tranh không nổi giận mà hắn không cần tự mình lảm nhảm vẫn có thể ở bên cạnh ngắm cậu lại là điều tốt nhất. Nửa tiếng qua đi, có lẽ Lục Tranh cũng đã nguôi đi cơn giận rồi, Khải Triết đứng dậy bước ra khuôn viên Lục gia. Nơi này trồng khá nhiều loại cây, số lượng cây mỗi loại rất nhiều, cành lá rậm rạp, giống như chỉ cần không để ý hoặc người cố tình nấp liền có thể che khuất bóng người. Khả năng thứ hai Khải Triết không cho sẽ xảy ra vì theo như những gì hắn cảm nhận được thì Lục Tranh không phải thích trốn tránh mà là không thích vướng vào rắc rối. Nếu gặp hắn, Lục Tranh sẽ không trốn đi vì bản năng kẻ mạnh và bản chất của Alpha không thích cũng không muốn nhún nhường hay chạy trốn trước kẻ yếu hơn mình, nếu thấy hắn không đi hướng khác lại cố tình tới chỗ cậu thì cậu sẽ nhíu mày một cái xong bỏ đi nơi khác. Nếu hắn tỏ ý muốn nói chuyện với cậu thì cậu sẽ chịu khó ở lại nói vài câu trước khi quay ngoắt rồi bỏ đi đồng thời mang bộ mặt khó chịu hằm hằm như husky bị quỵt nợ. Cho nên Khải Triết vẫn rất tập trung vào mọi cảnh vật nhưng không phải đặt sự chú ý vào chúng mà muốn tìm nhân ảnh của Lục Tranh. Hắn đã đi hết một vòng khuôn viên, vẫn chưa thấy bóng dáng cậu. Khải Triết thầm nghĩ có thể khi mình vừa đi tới thì Lục Tranh đã rời đi, khuôn viên này đâu có nhỏ, đường đi lối ngang lối dọc không thiếu lại không sắp theo trật tự, hoàn toàn có khả năng này. Khải Triết lại lần nữa đi bộ hết khuôn viên, ngắm cảnh vật và tìm hình bóng Lục Tranh lần hai. Khải Triết nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, dẫu sao đây cũng là đất của Lục gia mà hắn chỉ là khách, không thể nán lại quá lâu, nếu hôm nay không tìm được Lục Tranh thì chẳng phải nãy giờ là tốn công vô ích sao? Nếu là trùng hợp chắc không đến hai lần đi, hiện tại hắn đã nhớ kỹ cách bày trí khuôn viên này lắm rồi, chỉ có mỗi chưa lật từng cái lá sen trong hồ. Với cách hành xử của Lục Tranh thì sẽ không trốn mà không trốn thì chắc chắn chẳng lợi dụng dị năng mà ở dưới hồ làm cái gì, bên trong đình lại không thấy ai, sen thì cao thật nhưng nếu có người bên trong đình thì hẳn đã có thể nhìn thấy rồi, cứ cho là người trong đình ngồi lên ghế thì cũng sẽ thấy được cái đầu, nhưng hắn nào có thấy ai. Khải Triết nghĩ nghĩ nên hỏi Lục Cửu xem sao, hôm đám cưới hụt và khi trong bệnh viện thăm Lục Tranh, Khải Triết có gặp qua cậu ta nhưng không ấn tượng gì nhiều ngoài gương mặt với cái tên. Hắn lên mạng tìm hai chữ "Lục Cửu", thế mà kết quả nhảy ra nhiều vô số, lướt một chút liền thấy cái ảnh đại diện có gương mặt cười đến thân thiện kia. Khải Triết bấm vào kết bạn, sau đó gửi tin nhắn qua bắt chuyện luôn, sau một chuỗi hỏi đáp thì cuối cùng cũng được cậu ta gửi cho vị trí của Lục Tranh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]