Hoắc Đình Sơn cũng nghe được, khóe miệng hắn khẽ nhếch, “Xem ra ý của phu nhân, quả nhiên hợp lòng dân.”
Bùi Oanh mỉm cười nói, “Ngài hãy chờ vài năm sau quay đầu nhìn lại, chẳng chừng trong triều sẽ xuất hiện không ít gương mặt đến từ tầng lớp bình dân.”
Khi ấy bên ngoài có một nhóm trẻ con chạy ngang qua, miệng ca một bài đồng dao.
Lời hát ngây thơ dần trôi xa, lúc nghe được câu cuối cùng, Bùi Oanh chậm rãi chớp mắt, sau đó vô thức quay sang nhìn người nam nhân đối diện, “Bài đồng d.a.o đó, là ngàu cho lan truyền ra ngoài phải không?”
Việc khoa cử được công bố trong triều, xuất phát từ miệng Hoắc Đình Sơn.
Nhưng biết việc này vốn do nàng đề xuất, chỉ có mấy vị võ tướng và học giả hôm ấy ở thư phòng, mà Bùi Oanh lại không nghĩ Công Tôn Lương hay những người khác sẽ loan tin này khắp nơi, huống chi còn truyền thành một bài đồng dao.
Chỉ có Hoắc Đình Sơn, người thậm chí khi đặt quốc hiệu cũng để nàng trong tâm, thì việc cho lan truyền một bài đồng d.a.o cũng không phải không thể.
Khóe miệng Hoắc Đình Sơn cong sâu hơn một chút, “Vốn là ý của phu nhân, nếu không nhờ phu nhân đề xuất, muốn đến được khoa cử, e là họ còn phải đợi thêm trăm năm nữa.”
Bùi Oanh mỉm cười.
Xe ngựa từ cửa Đông thành Trường An chạy ra, đến vùng ngoại ô, rồi men theo quan đạo chầm chậm vòng lên núi, cuối cùng dừng lại trước một ngôi tự viện cổ kính mà trang nghiêm.
Bùi Oanh từ trong xe ngựa bước xuống, ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc hùng vĩ mang tên “Lưu Kim Tự” trước mắt.
Gạch xanh, tường đỏ, bên cạnh Lưu Kim Tự là những rặng tùng xanh, trúc biếc. Từ cánh cổng tự mở rộng nhìn vào, có thể thấy bóng cây lốm đốm rọi xuống hành lang. Không lâu trước đây chuông chùa vừa vang lên, dư âm ngân nga mãi trong chùa không tan.
Vài ba khách hành hương đến theo nhóm, những tăng nhân khoác cà sa đi qua đi lại, đôi lúc chỉnh lại bồ đoàn quỳ lạy hay đèn lồng trên án.
Bùi Oanh hiểu rõ Hoắc Đình Sơn xưa nay không tin quỷ thần, lần này đến chùa hoàn toàn chỉ là ghé ngang. Hai người vừa vào đại môn, không giống các khách hành hương cúi lạy ba quỳ chín lạy, mà chỉ đơn thuần ngắm nhìn nơi đây một cách tùy ý.
Khi cả hai đang nhàn nhã dạo chơi, chuẩn bị rẽ vào một sân viện nào đó, thì bỗng nghe sau lưng có người nói: “Hai vị xin dừng bước, nơi này…”
Hoắc Đình Sơn và Bùi Oanh quay người lại theo tiếng gọi, vị lão tăng thấy rõ dung mạo của họ, ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Lão tăng chắp tay thi lễ, “Quý nhân hiếm khi đến chùa, chi bằng cầu một quẻ? Trong chùa có suối linh, dùng nước suối rửa tay, sau đó cầu quẻ, có thể cầu những điều trong tâm hay những mối lo toan.”
Bùi Oanh đang cân nhắc làm cách nào để khéo léo từ chối, Hoắc Đình Sơn vốn không tin quỷ thần, chắc hẳn trước đây chưa từng cầu quẻ, còn bản thân nàng cũng chẳng mấy hứng thú với việc này.
“Được.”
Bùi Oanh ngẩn người, không thể tin quay đầu nhìn Hoắc Đình Sơn.
Hắn vừa nói gì? Kẻ vô thần m.á.u lạnh này lại muốn đi cầu quẻ sao?
Hoắc Đình Sơn giải thích, “Thỉnh thoảng cũng không sao.”
“Vậy thì đi.” Bùi Oanh gật đầu. Nếu hắn muốn cầu quẻ, nàng cũng sẽ theo cùng.
Hai người theo lão tăng đi đến chỗ tịnh thủy, dòng suối linh trong lời lão tăng được dẫn từ trên núi xuống, chảy qua một rãnh bằng bạch ngọc rồi thong thả tuôn ra.
Khách hành hương đứng ở bạch ngọc rửa tay.
Phu thê rửa tay xong, liền theo lão tăng vào đại điện.
Trong điện, hai bên đặt những đầu thú bằng bích họa, phía đối diện an trí pho tượng Phật mặt tròn, dáng dài, pho tượng uy nghi vô cùng. Bùi Oanh ước lượng tượng phải cao đến bốn trượng, người đứng trước mặt chỉ càng thêm thấp bé.
Trước tượng Phật bày sẵn nhiều bồ đoàn, dành cho khách hành hương quỳ bái.
Ống xăm đã được lão tăng mang đến, Hoắc Đình Sơn tiếp nhận, sau đó kéo Bùi Oanh đến đệm bồ đoàn, kiên quyết quỳ xuống.
Bùi Oanh mím môi.
Nàng chỉ từng thấy hắn quỳ hai lần, lần đầu là vào ngày lập xuân khi lên ngôi tế trời, lần thứ hai là lúc này.
“Quý nhân, ống xăm.” Lão tăng thấy họ chỉ có một ống xăm, liền đưa thêm một ống nữa, định giao cho Bùi Oanh.
“Không cần, một ống là đủ.” Hoắc Đình Sơn từ chối.
Hoắc Đình Sơn kéo tay Bùi Oanh, hai tay nắm lấy ống xăm, đồng thời bao bọc tay nàng vào trong.
Tiếng "xoạt xoạt" vang lên hai lần, một chiếc que xăm rơi ra.
Hoắc Đình Sơn nhặt lấy, theo số ký hiệu trên que mà đi nhận lấy tờ xăm.
Lão tăng vừa mới lật xăm ra, định xem xét, chưa kịp nhìn kỹ đã bị một bàn tay thô ráp nắm lấy.
Hắn không yêu cầu lão tăng giải xăm, mà chỉ gấp tờ xăm lại, bỏ vào chiếc túi nhỏ màu xanh bằng trúc, rồi ra lệnh cho người ngoài chờ đợi, giao cho người đó một khoản tiền hậu hĩnh cho Lưu Kim Tự.
Bùi Oanh có thể nhận thấy hắn thực sự rất vui, niềm vui ấy vẫn không giảm đi từ khi rời khỏi chùa cho đến tận khu rừng phong lá đỏ.
Mùa thu, lá phong đỏ rực như lửa, những cây phong đan xen vào nhau, lá đỏ rực rỡ nối tiếp không dứt, dường như kéo dài không có điểm kết, cảnh tượng tuyệt đẹp như thể ngắm nhìn muôn ngọn núi phủ sắc đỏ, rừng cây nhuộm màu.
Nơi này không người, Hoắc Đình Sơn và Bùi Oanh tay trong tay, dạo bước trong rừng phong. Bùi Oanh tò mò hỏi: “Phu quân, vừa rồi ngài cầu xin điều gì vậy?”
Cầu xăm, chắc chắn là có điều gì đó trong lòng. Có người cầu phú quý, có người cầu bình an, có người cầu tương lai, cũng có người cầu con cái.
Bùi Oanh trong lòng nghĩ, hắn đã lên ngôi hoàng đế, hẳn là cầu xin mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Hoắc Đình Sơn nắm c.h.ặ.t tay nàng, “Cầu đời này có thể cùng thê tử sống yên ổn đến trăm tuổi, cầu kiếp sau cũng sẽ gặp lại, quen biết và chung thủy.”
Bùi Oanh ngẩn ngơ một lúc lâu, rồi từ từ mỉm cười, “Chúng ta đã cầu được xăm tốt, ắt sẽ thành sự thật.”
Lúc này, có một làn gió thổi qua, thổi bay chiếc túi nhỏ bằng trúc bên hông hắn, kéo theo tờ xăm mỏng trong đó cũng nhẹ nhàng lay động, như thể thần linh đang đáp lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]