Hoắc Đình Sơn cũng nghe được, khóe miệng hắn khẽ nhếch, “Xem ra ý của phu nhân, quả nhiên hợp lòng dân.” 
Bùi Oanh mỉm cười nói, “Ngài hãy chờ vài năm sau quay đầu nhìn lại, chẳng chừng trong triều sẽ xuất hiện không ít gương mặt đến từ tầng lớp bình dân.” 
Khi ấy bên ngoài có một nhóm trẻ con chạy ngang qua, miệng ca một bài đồng dao. 
Lời hát ngây thơ dần trôi xa, lúc nghe được câu cuối cùng, Bùi Oanh chậm rãi chớp mắt, sau đó vô thức quay sang nhìn người nam nhân đối diện, “Bài đồng d.a.o đó, là ngàu cho lan truyền ra ngoài phải không?” 
Việc khoa cử được công bố trong triều, xuất phát từ miệng Hoắc Đình Sơn. 
Nhưng biết việc này vốn do nàng đề xuất, chỉ có mấy vị võ tướng và học giả hôm ấy ở thư phòng, mà Bùi Oanh lại không nghĩ Công Tôn Lương hay những người khác sẽ loan tin này khắp nơi, huống chi còn truyền thành một bài đồng dao. 
Chỉ có Hoắc Đình Sơn, người thậm chí khi đặt quốc hiệu cũng để nàng trong tâm, thì việc cho lan truyền một bài đồng d.a.o cũng không phải không thể. 
Khóe miệng Hoắc Đình Sơn cong sâu hơn một chút, “Vốn là ý của phu nhân, nếu không nhờ phu nhân đề xuất, muốn đến được khoa cử, e là họ còn phải đợi thêm trăm năm nữa.” 
Bùi Oanh mỉm cười. 
Xe ngựa từ cửa Đông thành Trường An chạy ra, đến vùng ngoại ô, rồi men theo quan đạo chầm chậm vòng lên núi, cuối cùng dừng lại trước một ngôi tự viện cổ kính mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3745497/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.