🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bùi Oanh vẫn đứng nơi cửa trướng chính, lắng nghe những lời qua lại của đám binh sĩ không xa, trong lòng cảm xúc phức tạp giữa sợ hãi và giằng co dần tiêu tan, chỉ còn lại sự dở khóc dở cười.

Thì ra có những lời đồn là đến từ thế này đây.

Ngọn lửa nuốt trọn trướng vải, tựa như một con mãnh thú đã ăn no uống đủ, thong thả nhả ra một làn khói tàn dư, rồi vẫy chiếc đuôi, quay lại vực thẳm đen kịt.

"Phu nhân sao lại đứng đây?" Một giọng nói quen thuộc vang lên. Người nam nhân cao lớn đứng trong màn đêm, gió thổi vạt áo ngoài của hắn, tựa như đôi cánh của con ưng đen đang sải rộng.

Bùi Oanh chỉ tay về phía đó, nói: "Vừa rồi sấm setd đánh trúng khiến trướng bị cháy, ta ra ngoài xem thử."

Hoắc Đình Sơn nhìn theo, thấy trướng vải kia đã cháy thành tro đen vì không có ai dập lửa.

Tiếng nổ lớn khi trước hắn cũng đã nghe, lúc đó vừa quay đầu lại đã thấy ánh lửa bùng lên trong doanh trại.

Hai mươi năm trước, Hoắc Đình Sơn từng chứng kiến một lần sét đánh. Từ đó về sau, hắn cho rằng chuyện ấy cũng chẳng khác mấy với sấm thường, chỉ khác một cái trên trời, một cái rơi xuống đất mà thôi.

Còn bị đánh trúng thì sao?

Chỉ trách thứ bị trúng là xui xẻo mà thôi.

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, Hoắc Đình Sơn biết nàng đã bị dọa sợ. "Sét đánh là chuyện hiếm gặp, như lần trước ta chứng kiến cũng đã là rất nhiều. Phu nhân chớ lo."

"Ta biết, chỉ là lần đầu thấy uy lực của sét, không khỏi kinh ngạc." Bùi Oanh khẽ đáp.

Hoắc Đình Sơn nắm lấy tay nàng, muốn dẫn nàng trở về trướng. Nhưng hắn cảm giác tay nàng lạnh buốt khác thường. Lại nhìn kỹ, mới phát hiện nàng chỉ khoác một chiếc áo ngoài của hắn mà vội vàng chạy ra ngoài.

Áo khoác nam vốn quá rộng so với nàng. Có lẽ do vội vàng, cổ áo nàng hơi lệch sang một bên, để lộ ra một đoạn xương quai xanh đẹp tựa trăng lưỡi liềm.

Hoắc Đình Sơn đưa tay ôm lấy nàng, nói: "Nếu phu nhân lần này nhiễm phong hàn, ta nhất định bảo Phùng Văn Thừa thêm hoàng liên vào thuốc để nàng ghi nhớ, tránh ngày khác lại đội gió lạnh ra ngoài."

"Vừa rồi động tĩnh lớn, ta không kịp nghĩ nhiều." Bùi Oanh nhỏ giọng biện bạch.

Khi hai người chuẩn bị trở lại trướng chính, Bùi Oanh nghe được tiếng kêu thảm thiết vọng đến từ xa.

Ngay sau đó, có người nói: "Ngươi cố chịu chút đi, giờ đưa ngươi đến doanh trại quân y…"



Bùi Oanh khựng bước, không ngừng ngoái đầu nhìn về phía đó. Nhưng trong doanh trại trướng bạt san sát, binh sĩ qua lại tấp nập, lại thêm màn đêm mịt mù, nàng không nhìn rõ người vừa nói.

Hai giọng nói kia nhanh chóng xa dần, không còn nghe thấy nữa.

Hoắc Đình Sơn thấy vậy, nói thêm: "Vừa rồi có địch tập kích, quân ta ứng chiến bị thương vài người, nhưng không ai tử trận."

Ra trận đánh giặc, sao tránh khỏi bị thương? Như bây giờ, chỉ bị thương chứ không mất mạng, đã xem là tốt lắm rồi.

Bùi Oanh khẽ đáp một tiếng, thu hồi ánh mắt rồi cùng hắn tiến vào doanh trướng. Nhưng tiếng kêu thảm thiết kia tựa hồ vẫn quanh quẩn bên tai, chưa tan đi.

Còn một quãng nữa trời mới sáng, vẫn có thể ngủ thêm chút. Bùi Oanh và Hoắc Đình Sơn vừa nằm xuống, bên ngoài tiếng sấm dần ngớt, thay vào đó là cơn mưa lớn bắt đầu trút xuống.

Mưa rơi trên tấm vải dầu, đánh thành những tiếng tí tách. Tiếng mưa vốn là loại âm thanh trắng rất dễ ru ngủ, nhưng nằm trên giường đã lâu, Bùi Oanh rõ ràng cảm thấy mệt mỏi, vậy mà thế nào cũng không thể ngủ được.

Một ý tưởng táo bạo dần thành hình, nhưng lại kèm theo vài phần lo lắng khó xua tan.

Sau khi trở mình lần nữa, Bùi Oanh nghe thấy người bên cạnh nói:

"Phu nhân nửa đêm mất ngủ, nửa canh giờ sau lại tiếp tục không ngủ được sao?"

Bùi Oanh trừng mắt nhìn khoảng đen trên đỉnh đầu, thấp giọng hỏi:

"Hoắc Đình Sơn, trận chiến thảm khốc nhất mà ngài từng trải qua là như thế nào?"

Tựa hồ không ngờ Bùi Oanh đột nhiên hỏi chuyện này, lại còn có hứng thú trò chuyện lúc nửa đêm, nam nhân trong bóng tối nhướn mày, nhưng vẫn đáp:

"Đó là chuyện hai mươi năm trước. Khi đó ta vừa đội mũ trưởng thành, Hung Nô phương Bắc xâm phạm, ta dẫn quân xuất chiến, giao chiến với chúng tại Giao Đằng Khẩu. Nhiều người đều nói trận ấy ta tiêu diệt năm vạn tinh binh đối phương, thực ra quân ta cũng tổn thất không ít."

Bắc địa chủ yếu là thảo nguyên, ở nơi đất bằng trời rộng như thế, nhiều chiến thuật không thể triển khai, đánh nhau chỉ có thể dựa vào đấu sức thuần túy.

Bùi Oanh từng nghe Hoắc Tri Chương nhắc đến chuyện này. Nhưng trong lời kể của thiếu niên ấy, phụ thân hắn oai phong lẫm liệt, giống như thần tướng giáng thế, dễ dàng dùng trường đao tiêu diệt năm vạn tinh binh đối phương.

"Khi ấy, phụ thân ta đang bệnh nặng, mọi chuyện trong tộc giao cho hai vị tộc lão xử lý. Không ngờ hai người kia lại ôm dã tâm, bọn họ nghĩ phụ thân ta e rằng khó qua khỏi, lại muốn ta c.h.ế.t trận ở phương Bắc, như vậy có thể không tốn chút công sức nào mà đoạt lấy quyền hành trong tộc. Do đó, trước khi ta xuất chinh, bọn họ đã âm thầm cài người của mình vào đội ngũ, trong trận chiến thì ở phía sau giở trò."

Chuyện tranh đấu trong gia tộc này, trước nay Hoắc Đình Sơn chưa từng nói với ai.

Vì nó không vẻ vang, tổn hại đến danh dự Hoắc gia.



Hai vị tộc lão từng làm tiên sinh dạy học cho phụ thân hắn, cuối cùng cả dòng họ của họ đều bị bí mật xử lý.

Khi ấy, hắn c.h.é.m g.i.ế.t năm vạn quân Hung Nô, người ngoài đều nói hắn có cơ hội đánh thẳng vào vương đình Hung Nô. Nhưng chỉ có Hoắc Đình Sơn và những người cùng hắn chinh chiến như Sa Anh mới biết…

Không thể đánh tiếp được nữa.

Hắn bị ám tiễn trong quân b.ắ.n trúng, lại thêm khi ấy thời tiết không thuận lợi, tuyệt đối không thể tiếp tục tiến công.

Nghĩ về quá khứ, Hoắc Đình Sơn cảm thán:

"Trận ấy dù thắng nhưng cũng thảm khốc. Người hôm trước nói chuyện với ta, hôm sau đã thành t.h.i t.h.ể khoác đầy máu, có người bị c.h.é.m mất đầu, không biết rơi ở đâu, không thể nhận ra hắn họ gì tên chi."

Hoắc Đình Sơn nói những lời này là hồi tưởng quá khứ, cảm xúc tự nhiên mà dâng lên. Nhưng nói xong, hắn lại thấy không ổn lắm.

Nàng vốn đã nhát gan.

Sợ người chết, nửa c.h.ế.t nửa sống cũng sợ.

Nửa đêm kể chuyện này với nàng, sau đó nàng chắc chắn sẽ không ngủ được nữa.

Nhưng điều khiến Hoắc Đình Sơn ngạc nhiên là, Bùi Oanh trầm mặc một lát rồi nói về hiện tại:

"Lần này đi đường Vũ Quan, lần lượt chiếm Vũ Quan và Lam Điền Quan, cũng sẽ có rất nhiều thương vong sao?"

Hoắc Đình Sơn thực lòng trả lời:

"Dù đối phương không có chút phòng bị nào, chúng ta cũng không thể không có thương vong."

Bùi Oanh lại chìm vào yên lặng.

Sự tĩnh mịch lan tỏa giữa hai người, bầu không khí trở nên nặng nề mà không rõ lý do.

"Phu nhân chớ nên suy nghĩ nhiều, mọi chuyện đã có ta." Hoắc Đình Sơn kéo người bên cạnh vào lòng, hắn biết nàng lo lắng điều gì, bèn nói:

"Nhờ có Thương hành Bùi Thị của phu nhân, giờ đây quân U Châu ta trợ cấp cho binh lính bị thương hoặc tử trận còn cao hơn trước rất nhiều, có thể giúp gia đình những người tử trận sống cuộc sống không tệ trong một thời gian dài."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.