Mặt Mạnh Linh Nhi lập tức đỏ bừng lên.
Bùi Oanh dưới gầm bàn đạp nhẹ lên chân người bên cạnh, ý bảo hắn thu liễm lại. Tiểu cô nương da mặt mỏng, sao có thể nói toạc ra như vậy được.
Trưởng bối hỏi, không thể không đáp. Mạnh Linh Nhi khẽ nói:
“Cũng không hoàn toàn vậy, còn vì có vài kẻ đáng ghét bị dạy dỗ, nên trong lòng cũng thấy khoan khoái.”
Nhớ lại chuyện tiểu nhi tử của Thái thú bị Trần Nguyên khiển trách đến mức phải bò lăn ra mà khóc, nàng không khỏi cảm thấy vui sướng.
Bùi Oanh nhìn biểu cảm của con gái, trong lòng liền rõ ràng rằng chủ ý của Hoắc Đình Sơn trước đó căn bản không thể thực hiện, càng không cần nói đến việc hiện nay Trần Nguyên đã trở về.
Nàng khẽ thở dài trong lòng, thôi vậy.
“Linh Nhi, sau bữa tối, con đi tìm Trần Nguyên, bảo y qua chỗ Phùng Y quan để kiểm tra sức khỏe.” Bùi Oanh nói.
Lời này vừa thốt ra, không chỉ Mạnh Linh Nhi ngồi thẳng dậy, mà cả Hoắc Minh Tuấn bên cạnh cũng nhìn sang.
Hai người đều hiểu, đây là một tín hiệu ngầm.
Mẫu thân đã đồng ý rồi.
Bùi Oanh dường như không để ý đến ánh mắt của hai người, tiếp tục nói:
“Ta đã bàn với phụ thân các con, võ tướng ngày thường chịu nhiều lao lực, không thể chỉ vì thấy bản thân không bệnh không đau, hoặc không bị thương mà lơ là. Có những chứng bệnh âm thầm, chỉ khi tích tụ đến một mức độ mới phát ra. Cứ mỗi nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3743127/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.