Bùi Oanh dưới gầm bàn đạp nhẹ lên chân người bên cạnh, ý bảo hắn thu liễm lại. Tiểu cô nương da mặt mỏng, sao có thể nói toạc ra như vậy được.
Trưởng bối hỏi, không thể không đáp. Mạnh Linh Nhi khẽ nói:
“Cũng không hoàn toàn vậy, còn vì có vài kẻ đáng ghét bị dạy dỗ, nên trong lòng cũng thấy khoan khoái.”
Nhớ lại chuyện tiểu nhi tử của Thái thú bị Trần Nguyên khiển trách đến mức phải bò lăn ra mà khóc, nàng không khỏi cảm thấy vui sướng.
Bùi Oanh nhìn biểu cảm của con gái, trong lòng liền rõ ràng rằng chủ ý của Hoắc Đình Sơn trước đó căn bản không thể thực hiện, càng không cần nói đến việc hiện nay Trần Nguyên đã trở về.
Nàng khẽ thở dài trong lòng, thôi vậy.
“Linh Nhi, sau bữa tối, con đi tìm Trần Nguyên, bảo y qua chỗ Phùng Y quan để kiểm tra sức khỏe.” Bùi Oanh nói.
Lời này vừa thốt ra, không chỉ Mạnh Linh Nhi ngồi thẳng dậy, mà cả Hoắc Minh Tuấn bên cạnh cũng nhìn sang.
Hai người đều hiểu, đây là một tín hiệu ngầm.
Mẫu thân đã đồng ý rồi.
Bùi Oanh dường như không để ý đến ánh mắt của hai người, tiếp tục nói:
“Ta đã bàn với phụ thân các con, võ tướng ngày thường chịu nhiều lao lực, không thể chỉ vì thấy bản thân không bệnh không đau, hoặc không bị thương mà lơ là. Có những chứng bệnh âm thầm, chỉ khi tích tụ đến một mức độ mới phát ra. Cứ mỗi nửa năm, võ tướng dưới trướng cần đến chỗ Y quan để bắt mạch, kiểm tra sức khỏe.”
Trần Nguyên lớn hơn con gái nàng mười tuổi, lại lăn lộn trên sa trường nhiều năm, trước đây sống cô độc, khó tránh khỏi không chú ý đến thân thể, không biết chừng còn có những thương tích ẩn.
Chuyện này không thể kéo dài, phát hiện sớm, trị liệu sớm.
Dẫu rằng Bùi Oanh nói đã bàn với phụ thân bọn họ, nhưng Hoắc Minh Tuấn hiểu rõ, đây nhất định là mẫu thân đề xuất.
Phụ thân không thể nào chu đáo đến thế, hoặc có lẽ nên nói, đại đa số người đứng đầu trong thiên hạ này đều khó mà cảm thông sâu sắc như vậy.
“Mẫu thân thật nhân nghĩa.” Hoắc Minh Tuấn thở dài.
Bùi Oanh nhắc nhở:
“Khoảng nửa tháng nữa, đợi thuyền đóng xong, sẽ phải rời khỏi Lạc Dương, các con tự tính thời gian mà thu dọn hành trang.”
Hoắc Đình Sơn nhàn nhạt nói:
“Minh Tuấn không đi, hắn tạm thời ở lại giữ Lạc Dương.”
Bùi Oanh hơi khựng lại.
Hoắc Minh Tuấn cúi đầu trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng ngẩng lên:
“Tư Châu mới thu phục, quả thực cần người trông coi. Nhi tử ở Lạc Dương chờ phụ thân, mẫu thân khải hoàn trở về.”
Bùi Oanh nhìn về phía Hoắc Đình Sơn:
“Đợi sau khi lấy được Duyện Châu, sẽ quay lại Lạc Dương chứ?”
Hoắc Đình Sơn gật đầu:
“Lạc Dương nằm giữa Duyện Châu ở phía đông và Ung Châu ở phía tây, nơi này là giao điểm. Nếu không có bất trắc, chúng ta sẽ quay lại.”
Hoắc Minh Tuấn chợt nhớ ra một chuyện:
“Phụ thân, mẫu thân, đám bông vải đã trồng trước đây hiện nay chắc cũng đã chín. Đợi chỉnh đốn xong, lập tức phi ngựa đưa tới tiền tuyến.”
Bông vải có tính giữ ấm rất tốt, từ lâu đã là trọng điểm theo dõi của Hoắc Minh Tuấn. Mùa thu là mùa thu hoạch, hắn nhớ mẫu thân từng nói, bông vải cũng sẽ chín vào mùa thu, bước vào giai đoạn bung xơ.
Hiện giờ đúng lúc thu, có lẽ U Châu bên kia đã bắt đầu thu hoạch bông vải. Đợi thu xong chuyển về phía nam, vừa hay gặp mùa đông, đúng thời điểm khai chiến.
Mạnh Linh Nhi không quay về viện của mình mà đi tới viện của Trần Nguyên. Viện của Trần Nguyên không có nha hoàn, cũng chẳng có lính canh, chỉ có một tiểu đồng.
Khi nàng tới nơi, Trần Nguyên cũng vừa dùng bữa xong.
"Tiểu thư?" Thấy nàng, Trần Nguyên có chút ngạc nhiên.
Mùa đông càng đến gần, ngày ngắn đêm dài, lúc này trời đã sẩm tối, ánh tà dương cuối cùng chỉ còn một tầng mờ nhạt ở chân trời. Ánh nến trong phòng hắt ra, bóng dáng Trần Nguyên đứng nơi cửa kéo dài đến tận chân Mạnh Linh Nhi.
Mạnh Linh Nhi khẽ nói: "Mẫu thân bảo ta đến gọi ngài qua chỗ Phùng Y quan để làm kiểm tra sức khỏe."
Không hỏi lý do, Trần Nguyên gật đầu, "Tiểu thư chờ một lát, ta vào phòng lấy ít đồ."
Không lâu sau, Trần Nguyên quay lại, trên tay mang theo một chiếc hộp gấm nhỏ, hộp còn nhỏ hơn cả lòng bàn tay hắn.
Hắn đưa hộp gấm tới trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Ta nghe nói khi xuất hành xa, lúc gặp lại cố nhân, nên mang theo chút lễ vật. Lần này đi vội vàng, ban ngày lại nhiều việc, chỉ mang được vật này, mong tiểu thư không chê."
Mạnh Linh Nhi đón lấy, nhưng không lập tức mở ra mà ngước mắt nhìn hắn, "Cố nhân? Khi nào ngài coi ta là cố nhân vậy? Ta chẳng phải học trò của ngài sao?"
Ánh trăng dần bao phủ bóng đêm, tia sáng cuối cùng trên bầu trời cũng biến mất. Mạnh Linh Nhi đứng trước mặt Trần Nguyên, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình cả một cái đầu.
Khi nào ngài coi ta là cố nhân?
Cả hai đều hiểu rõ, từ "cố nhân" này không phải nghĩa đen thật sự.
Trần Nguyên cúi đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tú gần ngay trước mắt. So với lần đầu gặp gỡ, nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, giờ đây đã là thiếu nữ với dáng vẻ khiến không ít thiếu niên phải xao lòng.
Nàng đang ở độ tuổi rực rỡ nhất, tỏa sáng sức sống thanh xuân.
"Đã từ lâu rồi." Hắn đáp khẽ.
Nàng như muốn truy hỏi một kết quả cụ thể, "Từ lâu rồi, rốt cuộc là bao lâu?"
Trong bóng tối, có tiếng thở dài: "Cụ thể ta cũng không rõ, chỉ là một ngày nào đó, ta nhận ra bóng dáng ấy ngày càng nhiều lần lọt vào ánh mắt mình. Ta không tự chủ được mà lưu tâm đến hành tung của nàng, lo lắng nàng học hành ra sao, có được các tiên sinh khác khen ngợi không."
Dưới ánh sáng lờ mờ, có người khẽ đỏ mặt, "Thật ra nàng chỉ mong ngài nói chuyện với nàng nhiều hơn."
"Ừ, sau này sẽ vậy." Trần Nguyên khiêm tốn tiếp nhận ý kiến.
Mạnh Linh Nhi cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay, "Ta mở ra ngay bây giờ được không?"
"Đương nhiên."
Được sự cho phép, nàng "cạch" một tiếng mở khóa hộp gấm. Dù xung quanh không sáng rõ, nàng vẫn nhìn thấy thứ lấp lánh bên trong.
Hóa ra là một chiếc lá khô ngả vàng, nhưng lại không giống lá cây bình thường.
Nàng lấy chiếc lá ra, cảm thấy hơi lạnh nơi đầu ngón tay, thì ra toàn bộ chiếc lá đều được chế tác từ vàng. Lá được làm rất mỏng, các đường vân và gân lá khắc họa vô cùng tinh xảo, sống động như thật. Nếu không tận mắt nhìn, khó ai nhận ra đây là lá giả.
"Sao ngài lại nghĩ đến việc tặng ta thứ này?" Mạnh Linh Nhi cầm chiếc lá vàng xoay xoay trong tay.
Trần Nguyên đáp: "Ngày thường nàng học nhiều, đọc sách cũng nhiều. Vật này có thể dùng làm dấu sách."
Mạnh Linh Nhi vuốt ve từng đường vân trên lá, chợt hỏi: "Đây là ngài tự làm hay mua vậy?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]