Hoắc Minh Tuấn và Mạnh Linh Nhi không lâu sau liền đến, hai người cùng xuất hiện, có vẻ như trước đó đã ở chung một chỗ.
“Phụ thân, mẫu thân.”
“Phụ thân, mẫu thân.”
Hoắc Đình Sơn hờ hững “ừm” một tiếng coi như đáp lại.
Bùi Oanh vẫy tay gọi hai huynh muội đến gần, sau đó cầm lấy con d.a.o ngắn bên cạnh:
“Đây là thanh đoản đao được rèn từ bách luyện cương không lâu trước đây, sắc bén đến mức có thể cắt sắt như bùn, c.h.ặ.t đứt cả kim thạch cũng không thành vấn đề. Các con cầm lấy mà sử dụng.”
Hai người đều sững sờ.
Hoắc Minh Tuấn biết rõ bách luyện cương, hơn nữa từng tận mắt chứng kiến thanh xà mâu sắt do phụ thân tiện tay đưa lại cho Lý Cùng Kỳ.
Bảo không tiếc thì là giả, nhưng nếu một thanh thần binh đổi lấy một vị võ tướng trung thành và có năng lực, cũng đáng giá.
Cho nên, tiếc nuối cũng chỉ là tiếc nuối.
Nhưng lại không ngờ rằng...
Bách luyện cương vẫn còn!
Không lâu trước đây vừa mới rèn, chẳng phải điều này có nghĩa là bọn họ đã nắm được kỹ thuật luyện chế bách luyện cương?
Nhớ lại mấy ngày nay phụ mẫu đều đi sớm về khuya, Hoắc Minh Tuấn chợt hiểu ra.
Thì ra là thế.
“Sắc bén như cắt sắt, c.h.ặ.t đứt kim thạch?” Tiểu cô nương nhận lấy đoản đao, đẩy vỏ ra, một tia sáng lạnh lẽo phản chiếu vào mắt.
Thanh đao này tuyệt đối không phải vật tầm thường.
Mạnh Linh Nhi ánh mắt khẽ lóe sáng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3741001/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.