“Keng.” Một tiếng vang mạnh mẽ, con d.a.o ngắn trong tay phải của Hoắc Minh Tuấn lập tức xuất hiện hai ba vết nứt nhỏ.
Hắn lại đập mạnh một lần nữa, vết nứt ngày càng nhiều. Đến lần thứ năm, những vết nứt trên d.a.o ngắn đã lan ra như mạng nhện, không cần phải thử thêm, Hoắc Minh Tuấn cũng hiểu rằng con d.a.o này không thể chịu được thêm một lần va chạm nào nữa.
Hoắc Minh Tuấn trầm trồ:
“Phụ thân, cây xà mâu này quả là thần binh, người có thể cân nhắc thay hoàn thủ đao bằng xà mâu.”
Hắn biết rõ, phụ thân mình thông thạo không biết bao nhiêu loại vũ khí. Lý do người luôn chọn dùng hoàn thủ đao là bởi vì khi người vừa thành niên, gia gia đã tặng người một thanh hoàn thủ đao làm lễ thành niên.
Thanh đao được cất giữ cẩn thận trên cao, nhưng từ đó về sau, vũ khí thường dùng nhất của phụ thân vẫn là hoàn thủ đao.
“Đó không phải là của ta,” Hoắc Đình Sơn nói.
Hoắc Minh Tuấn khẽ nhíu mày.
Một vũ khí lợi hại như vậy tại sao phụ thân không dùng? Trên chiến trường, có được thần binh trong tay chẳng khác nào hổ thêm cánh...
Lúc này, từ phía sau vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân không nhẹ không nhanh, không giống như của nữ tỳ, cũng không giống của lính truyền tin.
Hoắc Minh Tuấn quay đầu lại, chỉ thấy một đại hán cao chín thước xuất hiện ở lối vào đại viện. Người này mặt rộng, cằm vuông, sắc mặt hơi tái hơn người thường một chút, nhưng trông vẫn tràn đầy tinh thần.
“Hoắc U Châu, ngươi gọi ta đến đây có việc gì?” Lý Cùng Kỳ tự nhiên cũng nhìn thấy Hoắc Minh Tuấn.
Ánh mắt, đôi lông mày của Hoắc Minh Tuấn rất giống phụ thân hắn, cả hai đều có đôi lông mày rậm và xương mày cao. Chỉ một ánh nhìn, Lý Cùng Kỳ đã biết đây là phụ tử.
Tiểu nhi tử Hoắc Tri Chương hắn từng gặp qua, vậy người này nhất định là trưởng tử. Vì vậy, Lý Cùng Kỳ khẽ gật đầu với hắn, coi như chào hỏi, nhưng không nói thêm điều gì.
Trước khi đến đại viện, Lý Cùng Kỳ đã đoán qua nhiều khả năng. Hắn nghĩ có lẽ bây giờ thương thế của mình đã đỡ hơn, có thể tận tâm phục vụ, Hoắc U Châu chắc muốn dùng hắn.
Nhưng khi thấy Hoắc Minh Tuấn, hắn lại đoán rằng có thể Hoắc U Châu muốn dọn đường cho trưởng tử, để hắn tuân theo chỉ huy của người con cả này.
Nhưng sau đó, Lý Cùng Kỳ phát hiện ra cả hai đều không phải.
Hoắc Đình Sơn đặt tay lên bàn đá, đầu ngón tay chai sần gõ nhẹ lên mặt bàn:
“Cây Thiết Tich xà mâu này, ngươi có thể mang đi.”
Lý Cùng Kỳ sững sờ, vẻ mặt không giấu nổi sự kinh ngạc:
“Cho ta?”
Thời cổ, việc truyền tin chậm chạp, Hoắc Minh Tuấn không rõ gần đây ở Trầm Viên Đạo có chuyện gì. Hắn không biết đầu đuôi, chỉ nghĩ người này là một võ tướng mới quy phục. Giờ phút này thấy phụ thân tặng thần binh cho đối phương, trong lòng hắn cũng không khỏi kinh ngạc.
Tuy nhiên, kinh ngạc thì kinh ngạc, hiện tại Hoắc Minh Tuấn đã ít khi để lộ cảm xúc chân thực ra bên ngoài.
“Nó vốn là binh khí của ngươi. Trước kia, ngươi là tướng lĩnh của Kinh Châu, ta và ngươi không cùng trận doanh, đoạt binh khí của ngươi là điều đương nhiên. Hiện giờ ngươi đã quy thuận U Châu ta, cây xà mâu này đương nhiên phải trả về cho chủ cũ. Nhưng lời khó nghe ta nói trước, ngươi mới vào quân U Châu, chưa lập được công trạng gì, ta sẽ không lập tức phong ngươi làm tướng quân.” Hoắc Đình Sơn cười nói.
Lý Cùng Kỳ mở miệng, lần đầu tiên dường như có ngàn lời nghẹn lại nơi cổ họng, rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại chẳng nói ra được điều gì.
Hoắc Đình Sơn rõ ràng hiểu sức mạnh của cây xà mâu này, cũng biết rõ hắn quy thuận U Châu chưa đến nửa tháng, vậy mà vẫn dám trả cây xà mâu lại cho hắn.
Hắn ta không sợ y cầm xà mâu chạy mất sao?
Hoắc Đình Sơn khóe môi cong lên càng sâu: "Thế nào? Không muốn ư? Nếu ngươi không cần, ta sẽ lấy lại. Cây xà mâu này con trai ta thích, vừa rồi ta cũng chưa cho nó."
Hoắc Minh Tuấn ngừng một chút, phối hợp gật đầu.
Lý Cùng Kỳ vội vàng, lập tức không màng đến bao nhiêu suy nghĩ vừa rồi, trước hết vội vàng lấy cây xà mâu trên bàn vào tay.
Cây xà mâu sắt này hắn đã dùng ba năm, đến mức có tình cảm với nó, càng không cần nói đến chuyện nó có thể c.h.é.m gãy kim thạch.
Sau khi xà mâu đã nằm trong tay, Lý Cùng Kỳ mặt đỏ bừng, thay đổi cách xưng hô: "Đại tướng quân, ngài sau này có bất cứ mệnh lệnh nào, dù là lên núi đao xuống biển lửa, ta Lý Cùng Kỳ quyết không từ nan."
"Ta muốn ngươi lên núi đao làm gì? Nơi đây không có việc của ngươi, mang xà mâu của ngươi về dưỡng thương đi." Hoắc Đình Sơn phất tay xua đuổi.
Lý Cùng Kỳ không chịu đi, cảm thấy bản thân đã lấy xà mâu mà chưa làm gì đền đáp, thật sự không yên lòng.
Hoắc Đình Sơn không kiên nhẫn: "Bảo ngươi trở về mà không nghe thấy sao? Còn chưa đến tuổi thất thập bát tuần, sao lại lề mề như thế?"
Sự cảm động trong n.g.ự.c Lý Cùng Kỳ lập tức tan thành mây khói. Hắn xách xà mâu, hổ thẹn rời đi.
Đợi đến khi Lý Cùng Kỳ rời đi, Hoắc Đình Sơn quay sang trưởng tử bên cạnh, ngắn gọn nói qua chuyện của Trầm Viên Đạo, cuối cùng nói: "… Lý Cùng Kỳ là người dũng mãnh vô song. Ta đã cho người điều tra qua những trận chiến lớn nhỏ của hắn, hắn là kẻ biết đánh trận, dũng cảm mà lại có tài làm tướng, loại người như vậy không nhiều, gặp được phải tranh thủ giữ lại."
"Có người yêu tiền tài, có kẻ thích mỹ sắc, có kẻ không màng tục vật nhưng lại trọng tình cũ. Mỗi người đều có nhược điểm. Làm sao vừa ban ơn vừa răn đe để nắm được sinh mệnh của người khác, tất cả tùy vào bản lĩnh của chính mình." Hoắc Đình Sơn thấy trưởng tử có vẻ trầm tư, không định nói thêm.
Môn học này cần dựa vào ngộ tính. Người ngộ tính kém, dù người khác chỉ dạy từng li từng tí, cả đời mày mò cũng không thể lĩnh hội.
Hoắc Đình Sơn từ trước đến nay không có kiên nhẫn đó, cũng không định vì nhi tử mà làm tới mức ấy. Trưởng thành phần nhiều cần dựa vào bản thân, phụ mẫu chỉ là người chỉ đường.
"Ngươi có biết vì sao ta bảo ngươi tới Lạc Dương không?" Hoắc Đình Sơn đổi chủ đề.
Làm phụ thân quyết định sự việc, đâu cần phải giải thích với nhi tử. Vì thế khi trước hắn gửi thư cho Hoắc Minh Tuấn, gọi đối phương tới Lạc Dương, cũng không nói rõ lý do.
Hoắc Minh Tuấn không đoán được. Phụ thân chinh chiến, hắn ở lại U Châu xử lý chính vụ, cách làm này đã kéo dài suốt một thời gian dài.
Hoắc Minh Tuấn lắc đầu: "Nhi tử không biết."
"Ngươi năm nay hai mươi, đã đến lúc thành thân rồi. Lôi gia ở Dự Châu tổ tiên từng có bốn đời tam công, có nền tảng cao môn trăm năm. Hắn có một đích nữ, năm nay vừa tròn mười sáu. Thủy sư Dự Châu nổi danh thiên hạ, kỵ binh U Châu không gì sánh bằng, ta và hắn đều có ý kết thông gia." Hoắc Đình Sơn nói.
Hoắc Minh Tuấn thoáng sửng sốt, nhưng cúi đầu ngoan ngoãn đáp: "Tất cả theo sự sắp đặt của phụ thân."
Phụ mẫu đặt đâu con ngồi đó. Từ rất sớm, hắn đã biết rằng đến thời điểm thích hợp, hắn sẽ nghe theo mệnh lệnh của phụ thân, kết hôn với một tiểu thư cao môn.
Đây là sứ mệnh, cũng là trách nhiệm của hắn với tư cách con cháu Hoắc gia. Con đường mà hắn phải đi, chính là con đường mà phụ thân, tổ phụ hắn từng đi qua.
Hoắc Đình Sơn giọng điệu nhạt nhẽo: "Ngươi có thắc mắc tại sao rõ ràng ta có thể trực tiếp quyết định, nhưng vẫn để ngươi tới Lạc Dương một chuyến không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]