“Keng.” Một tiếng vang mạnh mẽ, con d.a.o ngắn trong tay phải của Hoắc Minh Tuấn lập tức xuất hiện hai ba vết nứt nhỏ.
Hắn lại đập mạnh một lần nữa, vết nứt ngày càng nhiều. Đến lần thứ năm, những vết nứt trên d.a.o ngắn đã lan ra như mạng nhện, không cần phải thử thêm, Hoắc Minh Tuấn cũng hiểu rằng con d.a.o này không thể chịu được thêm một lần va chạm nào nữa.
Hoắc Minh Tuấn trầm trồ:
“Phụ thân, cây xà mâu này quả là thần binh, người có thể cân nhắc thay hoàn thủ đao bằng xà mâu.”
Hắn biết rõ, phụ thân mình thông thạo không biết bao nhiêu loại vũ khí. Lý do người luôn chọn dùng hoàn thủ đao là bởi vì khi người vừa thành niên, gia gia đã tặng người một thanh hoàn thủ đao làm lễ thành niên.
Thanh đao được cất giữ cẩn thận trên cao, nhưng từ đó về sau, vũ khí thường dùng nhất của phụ thân vẫn là hoàn thủ đao.
“Đó không phải là của ta,” Hoắc Đình Sơn nói.
Hoắc Minh Tuấn khẽ nhíu mày.
Một vũ khí lợi hại như vậy tại sao phụ thân không dùng? Trên chiến trường, có được thần binh trong tay chẳng khác nào hổ thêm cánh...
Lúc này, từ phía sau vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân không nhẹ không nhanh, không giống như của nữ tỳ, cũng không giống của lính truyền tin.
Hoắc Minh Tuấn quay đầu lại, chỉ thấy một đại hán cao chín thước xuất hiện ở lối vào đại viện. Người này mặt rộng, cằm vuông, sắc mặt hơi tái hơn người thường một chút, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3739064/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.