Hoắc Tri Chương cảm thấy chắc chắn bản thân chưa tỉnh ngủ, hoặc cũng có thể vì mệt mỏi quá độ sau hành trình dài mà sinh ra ảo giác. Nếu không, cớ gì lại thấy phụ thân hắn mặc áo giáp, áo choàng chưa kịp cởi, công khai ôm mẫu thân trong sân, thậm chí còn ôm đến mức chân mẫu thân không chạm đất?
Nói phụ thân hắn không trọng quy củ, cũng không hẳn vậy.
Hoắc gia dù gì cũng là một thế gia ở Bắc Cương, tuy không quá câu nệ chuyện ăn không nói, ngủ không nói, nhưng những lễ nghi như vấn an trưởng bối hay những quy tắc khác tuyệt đối không thể bỏ qua.
Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Hoắc gia đối với con cháu luôn có yêu cầu rất cao, việc gì nên làm, việc gì không nên làm, tuyệt đối không được tùy tiện làm bừa.
Lời dạy bảo vẫn còn văng vẳng bên tai, hắn chưa từng dám quên dù chỉ một khắc.
Chỉ là hiện tại…
Ừm, chắc chắn là hắn quá mệt mỏi, mệt đến mức mắt cũng sinh ảo giác rồi.
Hoắc Tri Chương xoa xoa mắt mình.
Nhân lúc này, Bùi Oanh vội vỗ nhẹ vào vai Hoắc Đình Sơn, rồi chỉ vào bên trong nhà, ra hiệu hắn mau vào.
Người này chân dài, chỉ cần hai ba bước là có thể vào nhà. Với sự tin tưởng mù quáng của Tri Chương đối với phụ thân, không chừng sau này hắn còn có thể tự mình thuyết phục bản thân.
Nhưng bản tính bá đạo trong xương tủy của Hoắc Đình Sơn lại trỗi dậy, không thấy thì thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3737966/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.