“Đại tướng quân, thanh thương xà mâu sắt này có thể cho ta xem được chăng?” Sa Anh tỏ ra vô cùng hứng thú với binh khí của Lý Cùng Kỳ.
Khi trước, hắn từng giao chiến với đối phương, chỉ vừa đối mặt vài hiệp, đao trong tay đã vỡ nát. Khi ấy hắn không ngờ lại xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy, nhất thời sơ ý, bị đối phương đ.â.m ngã ngựa.
Sau đó Hùng Mậu lên trận, cũng gặp phải tình cảnh quái dị tương tự.
Binh khí của Lý Cùng Kỳ tuyệt đối không phải vật phàm!
“Đại tướng quân, ta cũng muốn xem qua.” Hùng Mậu nhìn đầy khao khát.
Hoắc Đình Sơn thấy sắc mặt cả hai kẻ này trắng bệch, khẽ chậc một tiếng: “Với bộ dạng này của các ngươi, cầm nổi không?”
Thanh thương xà mâu sắt dài tám thước, đối với người thường mà nói phải dốc hết sức lực mới có thể nhấc lên nổi.
Sa Anh tự có cách, “Để vệ binh nâng giúp là được.”
Hoắc Đình Sơn nhìn vẻ mặt tha thiết của hai người, không nói gì thêm, ra hiệu cho hai vệ binh mỗi người đứng một đầu thương, cùng nhau nâng lên.
Sa Anh và Hùng Mậu đứng hai bên lưỡi mâu, vừa nhìn vừa thì thầm to nhỏ.
“Có phải ta hoa mắt hay không, thanh thương xà mâu sắt này dường như sáng hơn binh khí bình thường.” Sa Anh dùng ngón tay gõ nhẹ lên bề mặt lưỡi mâu.
Lưỡi mâu không chút lay động.
Hùng Mậu bảo vệ binh lấy đao tới, vốn định tự mình cầm thử, nhưng khi giơ tay lại vô ý kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3737964/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.