Những người còn lại chờ bên ngoài. Qua khoảng một khắc, Trang Hưởng trở lại, vẻ mặt phấn khích:
“Thường Đô Bá, có manh mối!”
Hắn báo cáo:
“Tối hôm qua, một tiểu nương tử đi một mình đến làng này. Một đứa bé trong làng nói nàng trông rất nhếch nhác, trên mặt và người đầy lá cỏ cùng bùn đất, không nhìn rõ dung mạo, như thể đã bò qua rừng rậm rất lâu. Đứa bé còn kể rằng tiểu nương tử ấy đã gọi bọn trẻ nhà họ Trịnh lại, dùng bạc để đổi lấy hai viên đá đánh lửa và một bữa cơm.”
Đôi mắt Thường Minh Viễn lóe sáng, vội vàng hỏi:
“Sau đó thì sao?”
Trang Hưởng lắc đầu:
“Đứa trẻ kia không biết tiếp theo thế nào. Thường Đô Bá, thuộc hạ đoán nàng chắc chắn ở nhà họ Trịnh.”
“Cùng ta qua đó xem.” Thường Minh Viễn xuống ngựa, dẫn người vào làng.
Hắn vốn tưởng nhiệm vụ lần này rất đơn giản, nào ngờ cô nương kia lại xảo quyệt, hơn nữa còn có võ nghệ cao cường. Một phút sơ ý, hai người của bọn hắn đã c.h.ế.t dưới tay nàng, còn nàng thì trốn thoát.
Nếu chuyện này truyền về Trường An, nhất định sẽ trở thành trò cười. Từ nay, hắn sao còn mặt mũi nào đứng trước đồng liêu, càng không cần nói đến việc tiếp tục được Kỷ Đại Tư Mã trọng dụng.
Tuyệt đối không thể để nữ nhi của Bùi thị trốn thoát.
Dân làng không nhiều, bọn hắn chỉ hỏi qua loa vài câu đã tìm được nhà họ Trịnh.
Hắn lập tức bước vào sân trước.
“Các ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3736363/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.