Đêm cuối đông trăng sao thưa thớt, dân chúng huyện Kiều Định hôm nay lòng dạ bồn chồn lo lắng.
Vào giờ Tuất có kỵ binh phóng nhanh qua phố, lại là tiếng lùng sục khắp nhà trọ và nhà dân, cuối cùng còn nghe tiếng trống kêu vang dội, có người hô hoán cháy, hỗn loạn vô cùng.
Nhưng khi họ lần theo âm thanh mà chạy ra xem, lại đầy nghi hoặc, chẳng thấy dấu vết nào của lửa.
Đêm vẫn là đêm tối sâu thẳm đó, chỉ có chút ánh trăng nhàn nhạt, căn bản chẳng thấy ngọn lửa nào bốc lên.
Bá tánh ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
Thôi thì, không có chuyện gì là tốt rồi.
Mọi người ngáp một cái, lục tục quay về nhà tranh thủ chút hơi ấm còn sót lại của đêm đông mà nghỉ ngơi.
Còn ở trong gian phòng lớn nhất của khách điếm đã bị quân U Châu chiếm đóng, Bùi Oanh là không tài nào ngủ được. Người đàn ông vừa từ đêm đen trở về bận rộn với việc của mình, đầu vùi vào cổ nàng, không ngừng hôn lên.
Bùi Oanh nghe thấy thế liền hỏi lại: “Đại ca ta đã trở về? Người đang ở đâu? Có bị thương không?”
Nàng định ngồi dậy, nhưng người bên trên quá nặng, như một ngọn núi đè nặng lên nàng. Nàng dùng tay chống giường muốn đứng dậy, nhưng không thành công.
Trước câu hỏi của Bùi Oanh về Bùi Hồi Chu, Hoắc Đình Sơn chỉ “ừ” một tiếng đơn giản, rồi cũng chẳng nói gì thêm.
Hắn tiếp tục công việc của mình.
Chăn gấm vẫn phủ lên thân thể mềm mại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3716222/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.