Mạnh Linh Nhi ngẩn người, “Trúng kế gì cơ?”
Bùi Oanh nắm c.h.ặ.t tay nàng: “Chắc là họ cố ý thả con ra, có lẽ từ hôm qua họ đã biết ta ở y quán.”
Sắc mặt Mạnh Linh Nhi cũng tái nhợt, “Sao có thể, rõ ràng khi đến con đã để ý kỹ rồi, họ đâu có phái người theo dõi con…”
Bùi Oanh thở hắt ra một hơi nặng nề: “Binh lính U Châu nhiều vô kể, con cũng không thể nhận diện tất cả được.”
Mạnh Linh Nhi hoảng hốt lẫn day dứt: “Mẫu thân, vậy bây giờ phải làm sao?”
“Con nói rằng, khi ra khỏi cửa, lính gác đã hỏi khi nào con trở về, con trả lời ra sao?” Bùi Oanh hỏi nàng.
Mạnh Linh Nhi lẩm bẩm đáp: “Con nói là sẽ về vào cuối giờ Mùi.”
Bùi Oanh mỉm cười chậm rãi, như trút bỏ được gánh nặng: “Giờ vẫn chưa đến cuối giờ, không cần lo lắng, mọi chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Linh Nhi, con hãy làm theo lời ta, con, Thủy Tô và Tân Cẩm cứ trở về, rồi nói với bất cứ binh sĩ U Châu nào trong phủ rằng, các con đã thấy ta.”
Bùi Oanh hiểu rõ, việc rời đi ngày hôm nay là điều không thể. Trước mặt có một vực thẳm, nếu tiến thêm một bước, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp.
Mạnh Linh Nhi nghe lời, cầm lấy túi hành lý nhỏ, từ từ rời khỏi y quán.
Khi ra đến cửa, nàng không kìm được mà rơi nước mắt: “Thủy Tô, ta chợt nhận ra mình không thông minh như phụ thân từng nói, ta chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3714710/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.