Ngày hôm ấy, sau khi trò chuyện với Hoắc Đình Sơn về chuyện nuôi lợn và trồng lúa mạch trong trướng, mỗi buổi chiều sau đó, Bùi Oanh đều được mời tới dùng bữa.
Vẫn chỉ có mình nàng, Mạnh Linh Nhi vẫn chưa hồi phục, ngày nào xuống xe ngựa cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, vừa dựng trướng xong là đã nằm nghỉ.
Trong trướng, nàng và Hoắc Đình Sơn ngồi cạnh nhau, nhiều lúc lại trò chuyện về lúa mạch, Hoắc Đình Sơn không hề che giấu niềm đam mê mãnh liệt của hắn đối với lúa mạch.
Bùi Oanh hiểu được điều này, bởi dân dĩ thực vi thiên, no ấm cho bách tính mới là lẽ đúng đắn.
Hoắc Đình Sơn là Châu mục U Châu, nắm trong tay quyền hành nơi đây. Bỏ qua những điều khác, Bùi Oanh cho rằng hắn là một vị quan tài giỏi, với người như vậy, nàng không hề keo kiệt kiến thức của mình.
Nhưng không phải mọi điều đều thuận lợi…
“Những điều này đều do Mạnh Huyện thừa nghe từ người bạn thân của hắn sao?” Hoắc Đình Sơn hỏi như thể vô tình.
Câu chuyện chuyển quá nhanh, Bùi Oanh hơi sững sờ rồi mới đuổi kịp suy nghĩ của hắn, người này lại bắt đầu nghi ngờ rồi.
Bùi Oanh khẽ đáp: “Đúng vậy.”
“Đã biết những mưu kế tốt như vậy, sao Mạnh Huyện thừa không hiến dâng cho Ký Châu Mục?” Hoắc Đình Sơn nhìn chằm chằm vào Bùi Oanh, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào của nàng.
Thấy mỹ nhân khẽ cúi đầu: “Là ta không muốn để trượng phu quá cố của ta hiến kế.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3714704/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.