Bùi Oanh không ngờ rằng giờ đây rời khỏi thành lại khó khăn đến vậy, tại cổng thành, hàng người xếp dài vô tận, so với dòng người vào thành thì hoàn toàn đối lập.
Lính của U Châu kiểm tra kỹ lưỡng từng nhóm người rời thành. Họ không chỉ kiểm tra giấy tờ mà còn hỏi lý do rời thành, đối chiếu hàng hóa, nếu số người đi đông, còn bị tách ra thẩm vấn riêng lẻ, còn những người đi một mình thì bị từ chối rời thành ngay lập tức.
Có những người được cho qua, có những người thì không.
“Mẫu thân, họ có phải đang nhắm vào chúng ta không?” Mạnh Linh Nhi lo lắng hỏi.
Bùi Oanh quan sát một lúc rồi lắc đầu: “Không phải, chúng ta vừa rời đi chưa lâu, bên đó không thể nào biết nhanh như vậy. Việc kiểm soát nghiêm ngặt thế này có lẽ là để đề phòng thám tử.”
Dù sao Bắc Xuyên là đất thuộc Ký Châu, Hoắc Đình Sơn dẫn quân chiếm giữ nơi này, việc phong tỏa tin tức là điều bình thường.
Mạnh Linh Nhi nhìn hàng dài phía trước, không yên lòng mà xoắn c.h.ặ.t tay: “Đã nửa canh giờ rồi, hàng người mới chỉ nhích lên một chút, không biết còn phải đợi bao lâu nữa!”
Bùi Oanh mím môi, lòng nàng cũng đầy lo lắng. Trần Nguyên bên kia không thể kéo dài quá lâu, nếu đối phương phát hiện mà nàng và con vẫn chưa rời đi, lúc đó muốn trốn thoát e rằng khó như lên trời.
Dù lòng nóng như lửa đốt, hàng người rời khỏi thành vẫn di chuyển chậm chạp như rùa bò.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3714695/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.