“Người đâu?” Mạnh Linh Nhi vội đỡ lấy mẹ, tưởng nàng bị bệnh: “Mẫu thân, đợi đến quận Phồn Hương, ta sẽ tìm thầy thuốc cho người.”
Bùi Oanh hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân, Linh Nhi và Thủy Tô đều còn nhỏ, nếu nàng hoảng loạn, ba người bọn họ thật sự không có đường sống.
“Linh Nhi, Thủy Tô, chúng ta không thể đến quận Phồn Hương được nữa.” Bùi Oanh nắm tay hai người: “Họ đã đi rồi, giờ chúng ta phải tự tìm cách.”
Hai người như bị sét đánh ngang tai, mặt mày trắng bệch.
Mạnh Linh Nhi không tin nổi: “Sao… sao lại như vậy? Tổ mẫu họ bỏ rơi chúng ta sao?”
Bùi Oanh đau lòng vuốt nhẹ má con: “Đừng sợ, mẫu thân vẫn còn đây.”
Nàng đoán Mạnh mẫu không đưa nàng theo, ngoài việc không ưa nàng, còn có lẽ do biết đại nhi tử không còn đường sống, muốn nàng ở lại chịu c.h.ế.t theo hắn. Nhưng đến cả cháu gái cũng không mang theo, đúng là đủ nhẫn tâm.
Bàn tay ấm áp trên má làm Mạnh Linh Nhi bình tĩnh lại, nàng cắn răng nói: “Mẫu thân, nếu tổ mẫu không đưa chúng ta đi quận Phồn Hương, vậy chúng ta sẽ tự mình đi.”
Bùi Oanh lại nhìn sang Thủy Tô: “Thủy Tô, trong nhà có mấy chiếc xe ngựa?”
Thủy Tô hốt hoảng sắp bật khóc: “Phu nhân, trong nhà chỉ có một chiếc xe ngựa.”
Xe ngựa là vật hiếm có, nhà thường dân chưa nói xe ngựa, có một chiếc xe la cũng đã là khá lắm rồi. Mạnh Đỗ Thương lên làm huyện thừa, Mạnh gia ở huyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/3714685/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.