Tôi co ro đứng giữa gió rét trời đông, hai hàm răng va vào nhau lập cập, chân tay run lẩy bẩy. Sau khi điền xong địa chỉ, tôi đưa lại tờ thông tin và cây bút cho anh nhân viên chuyển phát nhanh, vội vã xoa xoa hai lòng bàn tay, cố gắng phần nào xua tan cảm giác buốt giá trên người.
“Lạnh quá đi mất…”
“Địa chỉ và số điện thoại chính xác chưa đấy?” Anh ta nhận lại tờ giấy, kiểm tra thông tin, còn cẩn thận hỏi tôi thêm một lần nữa.
Tôi nhìn lướt qua những gì mình vừa điền, gật đầu xác nhận. “Không có vấn đề gì.”
“Được rồi, phí chuyển phát là mười tệ,” anh nhân viên vừa nói vừa xếp đồ lên trên xe hàng. “WeChat hay Alipay?”
Cái nào cũng được. Nói riêng về thanh toán qua điện thoại, cả hai đều là những công cụ đắc lực hữu hiệu. Tôi chọn bừa một trong hai cái tên trên màn hình, nhanh chóng chuyển tiền cho người giao hàng.
Mặc dù trời không có gió, tôi vẫn cảm thấy cái rét khắc sâu vào tận trong xương. Ngay sau khi anh ta xác nhận công việc đã hoàn tất, tôi vội vàng quay trở vào trong bấm nút gọi thang máy. Bầu không khí trong thang cũng chẳng ấm áp hơn là bao nhiêu. Vừa về đến nhà, tôi lập tức cởi giày rồi nhào vào phòng mình, lên giường cuốn chăn kín mít.
Không thể không nói, sau khi đã ở miền bắc một thời gian dài, tôi bắt đầu cảm giác xa lạ với cái rét phương nam. Chủ yếu là hệ thống máy sưởi phía bắc đã dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-troi-tha-giua-dem-he/2858443/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.