Trong một đêm pháo hoa nở rộ khắp trời, tôi lại cùng Bạch Hạo Vũ hẹn nhau lần nữa. Mọi chuyện cứ như được trời cao dẫn lối vậy, trong tình thế cấp bách tôi gọi bừa một số, và Bạch Hạo Vũ nhấc may ngay tại đầu dây bên kia. Thế là cả hai chúng tôi lại bước chân vào vòng lặp của định mệnh.
Tôi mỉm cười.
Tám giờ sáng, đồng hồ báo thức kêu vang. Cho dù tôi có tỉnh sớm đi nữa thì cũng vẫn luôn đợi báo thức kêu mới chịu bò ra khỏi giường. Có lẽ đây cũng chẳng phải là thói quen gì tốt đẹp.
Vừa bước chân ra khỏi cửa phòng, tôi đã thấy bố đang cầm một gói mỳ ăn liền, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
“Bố ơi, con không ăn đâu ạ, bây giờ con phải ra ngoài gấp.”
“Ờ,” bố tôi gật đầu. “Định đi đâu vậy? Nếu không xuống dưới nhà mua hai cái bánh bao ăn cũng được.”
“Quay lại Vĩnh Châu một chuyến ạ.”
Tôi bóp kem đánh răng, nhìn vào mái tóc bù xù của mình trong gương. Tóc tôi quá dài, sáng nào tỉnh dậy cũng rối vào nhau. Nếu là ở nhà thì cũng chẳng sao, tôi sẽ mặc kệ nó luôn. Nhưng nếu có việc ra ngoài thì vẫn nên chải chuốt gọn gàng hơn một chút. Từ lúc nghỉ đông tôi luôn có đủ loại lý do để không đi cắt tóc, xem ra bây giờ cũng nên quyết tâm thật rồi.
“Về Vĩnh Châu làm gì vậy?”
“Hội họp bạn bè ạ,” tôi nghĩ lại trong đầu một chút rồi nhổ kem đánh răng ra. “Đại khái thế.”
“Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-troi-tha-giua-dem-he/2858434/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.