Đường Kính chậm rãi bước vào phòng bệnh, tầm mắt rơi xuống bóng dáng của Kỉ Dĩ Ninh, thấy một hình ảnh im lặng bảo vệ.
Mỗi lần nhìn thấy cô gái này, cùng nói chuyện với cô, Đường Kính luôn nhớ tới những bức tường phủ đầy dây thường xuân vào hoàng hôn ở London, nhớ tới cơn mưa bên bờ sông Thames, nhớ tới cả đèn đường mang phongcách Victoria trong làn sương mù dày đặc, tất cả đều im lặng, tuyệt đẹp, giống như những ngày chỉ có hòa bình và yên tĩnh.
Nơi nào có cô, cho dù đi giữa thế gian hỗn loạn cũng có thể như mạchthượng hoa khai, hoãn hoãn quy hĩ [1], trong lòng đều có đào hoa lưuthủy [2], đao kiếm không thể làm bẩn trời trong khí mát.
[1] Mạch thượng hoa khai, hoãn hoãnquy hĩ: một câu thơ, nghĩa là: Hoa trên đường đã nở, có thể vừa ngắmcảnh vừa thong thả quay về – Ngô Việt Vương và Vương phi tình cảm mặnnồng, có lần Vương Phi về nhà mẹ thăm họ hàng, lâu quá không về, NgôViệt Vương viết thư nói “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”,viết là “từ từ” nhưng ý là ở chữ “về”, tuy rằng là “từ từ” nhưng lại dịu dàng hối thúc Vương phi trở về bên ông, diễn tả nỗi nhớ nhung của chồng đối với vợ. Nghe nói Vương phi nhận được thư, nước mắt tuôn chảy, lậptức trở về Hàng Châu.
[2] Đào hoa lưu thủy: hoa đào trôi theo dòng nước.
Đường Kính nhìn cô, lẳng lặng suy nghĩ, cũng từng là một thanh niênhọc tập ở Cambridge, khiến cho anh đối với cô lại có thêm một phần muốnchăm sóc và thương tiếc. Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-trang/799574/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.