"Cậu không nhớ sao? Đây là quà tốt nghiệp tôi tặng cậu mà. Của cậu cũng giống y hệt."
Cổ họng tôi khô khốc.
Lúc này chỉ có thể nói: "Sao tôi quên được? Tôi biết mà."
Tôi biết.
Tôi thật sự biết.
Tôi biết chiếc chuông gió mình nâng niu bấy lâu nay vẫn còn treo trên giường ký túc xá, tôi biết những tâm sự thầm kín thời cấp ba không thể thổ lộ.
Tôi biết mình đã khóc bao nhiêu lần vì chuyện này.
Rơi bao nhiêu nước mắt.
Cũng vì nó, tôi cứ ngỡ Ngôn Từ ghét mình.
"Thanh Thanh?"
"Hả?"
Chàng trai trước mặt vẫn dịu dàng như ngày nào, ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cậu.
Cậu ấy vẫn không thay đổi.
Vẫn là cậu thiếu niên năm nào.
Tôi âm thầm cấu mạnh vào lòng bàn tay, "Không sao, vậy tôi về dọn đồ, mai chúng ta cùng đến trường."
Ngôn Từ nhìn tôi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn im lặng.
Chỉ gật đầu.
"Ừ."
Tôi cũng theo quán tính gật đầu, chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến vẻ mặt của cậu ấy nữa.
Xoay người chạy ra ngoài.
39.
Hôm sau, tôi và Ngôn Từ bắt taxi ra sân bay.
Bố mẹ hai bên đều giận dỗi vì chúng tôi rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-thanh-hoa-gap-chong-nhu-y/3735628/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.