Tuy ngoài miệng trêu tôi, nhưng anh ấy vẫn đổi cách nói dễ hiểu hơn.
"Lâm Thanh." Giọng Chu Châu có chút gấp gáp, tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng của anh ấy "Anh nghĩ, gần nửa năm nay, chắc là đủ rồi nhỉ?"
"…"
Giọng Chu Châu càng thêm dịu dàng, gần như là đang dỗ dành trẻ con: "Cho anh chuyển sang vị trí chính thức, được không?"
"Thanh Thanh, ra xem chương trình Giao thừa đi con! Tết nhất rồi còn ru rú trong phòng làm gì!!" Giọng mẹ vọng vào khiến tôi giật nảy mình.
Vội vàng nhét điện thoại vào trong chăn, tôi đáp lớn: "Dạ, con ra ngay! Giáo viên chủ nhiệm đang tìm con ạ!"
"Vậy thì nhanh lên nhé!"
Tiếng dép lê ngoài cửa dần xa.
Tôi áp mu bàn tay lên mặt, nóng bừng.
Sờ lên gò má nóng ran, tôi lại cầm điện thoại. Bị mẹ cắt ngang, tôi nhất thời chưa biết đáp lời Chu Châu thế nào.
Chỉ nhắn được một câu: "Em phải ra phòng khách rồi, mẹ em gọi."
Chu Châu cũng không ép buộc.
Chỉ khẽ đáp lại một tiếng "Ừ".
Tôi vén chăn, bước ra phòng khách.
Vừa ngồi xuống, điện thoại đã báo tin nhắn mới.
Từ Chu Châu: Nhà em ở Tây An phải không?
Tuy tôi thắc mắc anh ấy hỏi vậy để làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại một tiếng "Phải."
Sau đó Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-thanh-hoa-gap-chong-nhu-y/3735626/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.