“Buông tay.” Lâm Giản lại nói lần nữa, giọng chán ghét.
Anh bị ánh mắt của cô làm khựng lại, buông tay ra đúng như cô muốn.
Lâm Giản ngồi vào xe, đóng sầm cửa lại, nhấn ga lái xe đi ra ngoài.
Trần Hoài vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn theo hướng Lâm Giản vừa rời đi. Một lúc lâu sau anh mới như tỉnh hồn lại, chạy đuổi theo. Khu vực này ít xe cộ qua lại, anh chạy thẳng ra con đường bên ngoài, đón xe quay về giải thích với cô.
Anh sợ đã muộn, với tính cách của cô, không chừng có thể làm ra điều gì đó quá khích.
Trần Hoài mới chạy được vài bước thì người nhân viên trực cổng đang đỡ Phùng Dật đã gọi giật lại, “Cái quái gì thế! Đưa người này đi luôn đi chứ!”
Trần Hoài không quan tâm, tiếp tục chạy ra ngoài.
Đã nửa đêm, ngoài đường có rất ít xe qua lại, Trần Hoài đợi một lúc lâu mới dừng được một chiếc taxi về khu nhà Lâm Giản.
Anh về nhà Lâm Giản, lấy chìa khoá mở cửa, lần đầu tiên anh đứng cạnh cửa mà thấy chùn bước. Với tính cách Lâm Giản, anh không biết liệu cô có tha thứ cho mình hay không.
Trần Hoài đứng ngây người một lúc rồi mới mở cửa bước vào. Phòng khách trống không, anh đi vào phòng ngủ chính, vẫn không có Lâm Giản.
Cô sẽ đi đâu?
Anh cứ nghĩ cô sẽ về nhà.
Trần Hoài định ra ngoài tìm cô, ngoài cửa có tiếng động, Lâm Giản đã quay về.
Trần Hoài không ngờ cô lại về muộn hơn mình.
Lâm Giản không nhìn anh, đi thẳng vào phòng ngủ, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-sang-khi-nguoi-den/1110091/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.