Lâm Giản nghe lời anh, đi về giường ngủ. Điện thoại di động đã bị Đổng Tự ném vỡ, cô sợ ngủ quên nên dặn: “Vậy em ngủ trước, mấy tiếng sau anh gọi em dậy.”
“Ừ, ngủ đi.”
Lâm Giản nằm xuống, trở mình qua lại vài lần trong chăn, đường xá xa xôi vất vả, thể lực cô đã dần cạn kiệt, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Khi Lâm Giản thức dậy, bầu trời bên ngoài đã mờ mờ sáng.
Cô bật ngồi dậy, nhìn Trần Hoài vẫn ngồi ngay ngắn trước cửa sổ, Lâm Giản nhớ ngay đến chuyện trước khi ngủ: “Em ngủ quên, sao anh không đánh thức em dậy?” Lúc này là lúc thèm ngủ nhất, giọng cô vẫn còn ngái ngủ nhưng lại có ý tự trách mình.
Lâm Giản nhanh chóng đi thay quần áo, định cùng anh đổi ca cho anh ngủ một giấc.
“Anh đi nghỉ một lát đi.” Lâm Giản lại gần, đặt nhẹ tay phải lên vai anh, ra hiệu anh lên giường nghỉ ngơi. Anh không phải người sắt, từ đêm hôm trước lái xe khỏi đồn cảnh sát đến giờ anh đã thức trắng một ngày hai đêm, nói thật thì cô hơi đau lòng.
“Không sao.” Trần Hoài không đi nghỉ, “Còn sớm lắm, em ngủ thêm lát nữa đí.”
“Em không ngủ, em ngồi với anh.”
Ghế trong phòng là kiểu thông thường, lỗi thời, đến giờ anh vẫn ngồi thẳng lưng, cô nhớ ý nghĩ tối qua của mình, đầu nóng lên, ngồi thẳng lên đùi anh, đối mặt với anh nhưng vẫn hơi nghiêng người để không cản trở hoàn toàn tầm nhìn của anh ngoài cửa sổ.
“Lại tới quấy rối.” Anh bật cười, đặt tay lên eo cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-sang-khi-nguoi-den/1110045/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.