Gió đêm phất qua, Trần Hoài không trả lời câu hỏi Diêu Hỉ mà sải bước đi về phòng mình.
Diêu Hỉ đứng yên tại chỗ, không hiểu sao trong lòng có sự mất mát. Thấy đèn phòng Lâm Giản còn sáng, rối rắm một hồi rồi quyết định tới tâm sự với Lâm Giản.
Diêu Hỉ bước nhanh tới cửa phòng Lâm Giản, vừa lúc Lâm Giản mở cửa bước ra.
“Chị chưa ngủ à?” Diêu Hỉ còn chưa nghĩ ra nên nói gì, mặt lúng túng.
“Ừ, không ngủ được nên ra ngoài đi dạo một lát.” Lâm Giản thành thật trả lời. Tuy chỉ mới ở đây hai ngày nhưng nói thật là cô rất thích, cuộc sống đơn giản, nhân viên trong sáng, lương thực rau dưa tự mình làm lấy cơm no áo ấm, là cuộc sống lý tưởng mà cô mong muốn.
Lâm Giản đi thong thả ra sân, đi vòng ra vườn rau nhỏ sau bếp. Diêu Hỉ lặng lẽ đi cùng cô đến vườn rau.
Lâm Giản bước tới vườn rau, trong không khí có mùi khói thuốc, có vẻ như có người ở phía trước đang hút thuốc. Lâm Giản ngẩng lên nhìn, cô thấy ba đốm lửa đang đong đưa trong màn đêm cách đó không xa.
“Lâm Giản đi rồi, sao tôi lại thấy luyến tiếc nhỉ. Anh nói xem giữa người với người sao lại khác biệt thế, tôi gặp Lâm Giản là thoải mái, lần trước bạn gái Diêu Hỉ đến đây tôi nhìn một cái là thấy không đáng tin. Nói với Diêu Hỉ thì cậu ta không tin, với cặp mắt ‘hỏa nhãn kim tinh’ của tôi thì chỉ sợ cậu ta bị lừa.” Phương Dương Vĩ nói xong thở dài.
“Ừ! Diêu Hỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-sang-khi-nguoi-den/1110030/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.