“Đội trưởng Trần, nước sôi rồi.” Diêu Hỉ hô lên.
“Đi múc ít nước suối đến đây.”
“Chi vậy?” Diêu Hỉ không hiểu.
“Sao mà lại nói nhảm nhiều vậy!”
“Dạ!” Diêu Hỉ ngoan ngoãn đáp lại, không lâu sau có tiếng bước chân đến gần.
Tiếng loảng xoảng vang lên bên cạnh, có lẽ là đồ nhôm sắt linh tinh gì đó được thả xuống, bàn tay Trần Hoài đang để ở trán cô rút đi.
Lâm Giản thở phào nhẹ nhõm, tự hỏi lát nữa cư xử thế nào cho tự nhiên. Cô chưa nghĩ xong thì trên trán đã có cảm giác lạnh lẽo của khăn lông lướt qua, từ trán xuống má, thậm chí còn lướt qua cổ, giống như lửa lớn ngập trời gặp được nguồn nước, cô nuốt cổ họng khát khô, chỉ muốn ngồi dậy uống một chén nước tuyết thật to để làm dịu cổ họng lại.
Nhưng mà Trần Hoài vẫn chưa xong, lau một lần rồi anh lại ngâm khăn vào nước lạnh, vắt khô, lặp lại lần nữa.
Khăn lông của anh ở đâu ra?
Có phải cái khăn mình lau chân kia không?
Lâm Giản nghĩ tới đó thì bắt đầu kháng cự lại. Giả bộ ngủ không dễ chịu, nhất là giả bộ ngủ trước mặt người như Trần Hoài.
Lâm Giản hối hận vừa rồi tự cho mình thông minh.
Gió đêm thổi qua, cô không kiềm được cảm giác ngứa ran trong cổ họng, bật ho dữ dội. Khăn lông của Trần Hoài vốn đang đặt trên trán cô, cô nghiêng người che miệng ho điên cuồng, cái khăn kia suýt tí rơi xuống đất.
Lâm Giản ho đến đỏ bừng mặt mũi, một lúc lâu sau mới ngừng lại được.
“Chị tỉnh rồi hả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-sang-khi-nguoi-den/1110014/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.