Tiếng bước chân bên ngoài cách cửa phòng Lâm Giản đứng tầm nửa mét thì đột nhiên ngừng lại, ngay sau đó có tiếng vang rất nhỏ của kim loại, sau đó là tiếng lên đạn. cô không xa lạ gì với âm thanh này, Lâm Cương trước kia còn cố ý dạy cho cô những điều cần thiết.
Lâm Giản nín thở định thần, lòng bàn tay nắm bình hoa khẽ run lên. Thời gian như ngưng đọng, chỉ chờ giây phút đấu tranh sinh tử tiếp theo.
Lâm Giản nhìn những chướng ngại vật dưới sàn nhà, cân nhắc xem có nên tránh đến trú ở chiếc tủ bên cạnh phía trước không, bình hoa đấu viên đạn, cô không có nửa phần cơ hội chiến thắng. Một khi đối phương bắt đầu cuộc chiến, không tới nữa phút cô sẽ bị thành cái bị thịt, sau đó sẽ bị xử lý một cách yên lặng.
Không mấy giây mà đầu óc cô nghĩ đến đủ loại tình huống.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động, có người kêu to, nghe kỹ lại thì là gọi cô.
“Lâm Giản!” giọng nói xa xôi dần trở nên rõ ràng hơn.
Trần Hoài!
“Chết đâu rồi, bảo cô vào lấy đồ mà chớp mắt cái là không thấy người!” bên ngoài tiếp tục vang lên giọng tức giận mắng người của Trần Hoài.
Lâm Giản nuốt nước bọt, ngẫm nghĩ rồi lớn tiếng đáp: “Tôi trong phòng thầy Vương đây, vừa rồi tôi thấy có con mèo chạy vào đây!” Nói rồi cô nhấc chân đá chiếc ghế đẩu gần đó, phát ra tiếng vang không nhỏ.
“Ở đâu!” giọng Trần Hoài ngày càng gần.
“Đã nói là trong phòng thầy Vương! Có điếc không?” Lâm Giản cộc cằn đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-sang-khi-nguoi-den/1110012/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.