"Vậy làm sao bây giờ?" Kim Kiền chăm chú nhìn Nhan Tra Tán.
"Còn làm gì được nữa?!" Ngải Hổ nắm chặt đấm: "Tên huyện lệnh thối tha này chắc chắn không phải người tốt (nguyên văn: hảo điểu - chim tốt - mang ý chửi :v ),các vị cũng không thể Bạch huynh chịu thiệt được, phải mau mau cứu huynh ấy ra mới được!"
"Không vội." Nhan Tra Tán lắc đầu, giơ tay trấn an Bạch Ngọc Đường ở trên công đường.
"Sao?" Ngải Hổ vẫn nóng nảy: "Còn không vội? Nếu không nhanh lên, Bạch huynh sẽ bị bắt nhốt vào đại lao, lúc đó cướp ngục sẽ rất phiền toái."
"Ngải huynh, huynh cũng vừa nói đấy thôi, với võ công của Bạch Ngũ gia thì trong huyện nha này cơ bản là không ai có thể làm hắn bị thương dù chỉ một chút. Vậy nên đừng có nôn nóng nữa, cứ an tâm để còn nghe chỉ thị của đại nhân." Kim Kiền ra vẻ người từng trải an ủi.
"Chỉ thị cái gì nữa?" Ngải Hổ trợn tròn mắt: "Bạch huynh đã bị bắt, còn bị nắm thóp như vậy, chẳng lẽ chúng ta lại không làm gì?"
"Chính là vì Bạch huynh đã bị nắm thóp, chúng ta lại càng phải làm việc cẩn trọng hơn." Triển Chiêu nói.
"Lần này Bạch thiếu hiệp làm mồi câu dụ địch, diễn xuất hoàn hảo, kế hoạch cũng chu đáo chặt chẽ nhưng lại bị cha con họ Mạnh nhìn ra sơ hở..." Nhan Tra Tán nhíu mày: "Có thể thấy được cha con bọn chúng lòng dạ vô cùng kín đáo." Dừng một chút, lại nói: "Nhưng lần này Bạch thiếu hiệp bị bắt, đối với chúng ta mà nói, đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-phu-khai-phong-lam-nhan-vien-cong-vu/1296713/quyen-7-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.