"Thỏ hoang vốn rất nhát gan, nếu tùy tiện bắt chúng tất nhiên sẽ khiến chúng sợ hãi mà bỏ chạy, về sau muốn bắt lại càng khó hơn. Không bằng lấy thật nhiều mồi nhử chúng, khiến chúng mất cảnh giác, từ từ dụ chúng vào lồng, lại kiên nhẫn chăm sóc một thời gian, sau đó chúng sẽ không thể rời đi nữa, thỏ hoang liền biến thành thỏ nhà ngoan ngoãn." Nhan Tra Tán cười nhạt tổng kết lại.
Gió lùa qua tán lá, tạo thành tiếng rì rào nho nhỏ.
Dưới ánh trăng thu lạnh lẽo, Triển Chiêu bình tĩnh nhìn Nhan Tra Tán, con ngươi đen lạnh trong suốt lúc sáng lúc tối.
Nhan Tra Tán đột nhiên phát hiện gió lạnh hây hẩy sau lưng, không khỏi rùng mình một cái, vội ho nhẹ một tiếng, bổ sung thêm một câu: "Sau khi Y Tiên Độc Thánh ở thôn Du Lâm lệnh cho Nhan mỗ mang bức thư tới Khai Phong phủ cũng đã nói cho Nhan mỗ biết thân phận thực sự của Kim giáo úy."
Lúc nói đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "thân phận", còn trừng mắt nhìn Triển Chiêu.
Vẻ mặt Triển Chiêu trở nên sáng tỏ, cuống quít cúi đầu tránh ánh mắt thấu suốt của Nhan Tra Tán, hai vệt đỏ đỏ trên tai lan ra.
"Triển mỗ... Đa tạ Nhan huynh chỉ dạy."
Nhan Tra Tán âm thầm thở dài một hơi, cười nhẹ nhõm, xoay người trở về phòng.
Phía sau đột nhiên truyền đến câu hỏi của Triển Chiêu: "Nhan huynh, thỏ hoang sau khi bị bắt, huynh đã làm gì?"
"Tất nhiên là---" Nhan Tra Tán quay đầu lại cười nho nhã: "Ăn xong chùi mép."
Một đôi tai mèo liền đỏ đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-phu-khai-phong-lam-nhan-vien-cong-vu/1296710/quyen-7-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.