"Kim... Kiền?"
"Là, là thuộc hạ..." Kim Kiền toàn thân run rẩy, mí mắt cũng run run nháy điên cuồng.
Mắt sáng lập tức trợn trừng, thân hình đột nhiên bật dậy.
Kim Kiền liền lùi về một bên.
Trong phòng mờ tối, không khí tĩnh lặng đầy ái muội, tiếng tim đập lại càng lúc càng dồn dập, giống như trống trận rung động từng hồi vang như sấm.
"Thình thịch ----thình thịch--- thình thich thình thịch..."
Tim đập loạn hết cả kết cấu, tiết tấu cuống cuồng, khiến người ta không thể nhận ra rốt cuộc là tiếng lòng của người nào.
Một lúc lâu sau, vị ngự tiền hộ vệ đại nhân mới tìm được giọng nói của mình. Mỗi chữ nói ra khiến nhiệt độ ấm áp khác thường trong phòng khôi phục lại bình thường.
"Thật ra, vừa rồi, Triển mỗ tưởng mình đang ở trong mộng, cho nên...."
"Mộng, mộng ư?" Kim Kiền vốn đã bị dọa chạy mất ba phần hồn, lúc này nghe được lời nói của Triển Chiêu thì linh quang trong đầu liền lóe lên, nhất thời hiểu ra mọi chuyện, cắn răng nói: "Con bà nó, mê hương này hảo hạng đến mức có thể làm rối loạn tâm trí con người!"
Hóa ra là do cái tác dụng chết tiệt của mê hương kia, tí nữa thì hù chết cụ tổ nhà ta rồi!
"Mê hương?" Triển Chiêu ngẩn ra, nhìn quanh bốn phía mới phát hiện trong phòng có chỗ không ổn.
Trong không khí phiêu đãng hương hoa kỳ lạ, ba người cùng trải nệm nằm dưới đất lúc này lại ngủ say đến bất tỉnh nhân sự...
"Chuyện gì xảy ra?!" Giọng nói trong trẻo thường ngày được khôi phục.
Kim Kiền lập tức đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-phu-khai-phong-lam-nhan-vien-cong-vu/1296700/quyen-7-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.