Quần Phương lâu hiệu úy phát uy.
Hừng đông chim hót líu lo bên đường, ánh bình minh nhàn nhạt chiếu lên những giọt sương long lanh trong vắt.
Sáng sớm, trong Quần Phương lâu ở phía tây nam trấn Thanh Tập một mảnh tĩnh mịch.
Tú bà, các cô nương bận rộn cả một buổi tối, lúc này khách nhân đều đã cất bước ra về, liền trở lại phòng nghỉ ngơi ngủ bù, chỉ còn một gã quy nô đang quét dọn một đám hỗn độn bỏ lại trong đại sảnh tối qua.
Đột nhiên, bên ngoài cửa lớn vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, gã quy nô ngáp một tiếng, tức tối quát lên: “Gõ cái gì mà gõ, đã đóng cửa rồi, buổi tối quay lại đi!”
Nhưng tiếng gõ cửa chẳng những không ngừng, ngược lại còn dồn dập hơn mấy phần.
“Bà nó, là tên khỉ loi choi mắt ngắn nào thế, sáng sớm ngày ra đã cuống lên đi kỹ viện rồi…”, gã quy nô vừa ngáp một cái, vừa làu bàu đi ra, mở cửa nói: “Đến đây, đến đây, đừng gõ nữa, muốn đòi mạng sao, thật là!”
Cánh cửa chầm chậm mở ra, chỉ thấy bên ngoài có hai người đang đứng, đều vận quần áo sai vặt. Người bên trái, thân hình nhỏ gầy, mắt nhỏ dài mày rậm, dáng vẻ rất không thu hút, còn người bên phải, tuy nhìn qua chỉ mới tầm mười một, mười hai tuổi, đầu cũng chỉ đứng đến tai gã sai vặt bên cạnh, nhưng thu hút hơn nhiều, đôi mắt to trong sáng lấp lánh, trông hệt như trái nho tươi ngon mọng nước vậy, da mặt thì cứ như thoa phấn, vừa trắng vừa mịn, tuy mặt mũi cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-phu-khai-phong-lam-nhan-vien-cong-vu/1296663/quyen-4-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.