Ngự Miêu tương trợ mà thoát hiểm,
họ Quách hành ác chọc thiên uy.
Cái gọi là “anh hùng cứu mỹ nhân”, kết cục tám chín phần chính là trai tài gái sắc, nhân duyên trời định, thành giai thoại giang hồ, lưu truyền một thời.
Nhưng tiết mục lãng mạn kinh điển loại này đụng tới Kim Kiền, lại chỉ có thể dùng hai chữ “thê thảm” để hình dung.
Một cánh tay chặn tay cầm đao của gã cao lớn như gấu trước mặt, tay kia thò vào trong áo sờ soạng hồi lâu không có kết quả, lúc này tâm tình Kim Kiền chỉ có thể dùng một câu để biểu đạt:
Đã nghèo còn mắc cái eo, nhà đương dột nát đang đêm mưa rào, khổ ghê phía trước đụng “Mèo”, sau lưng thọ giặc làm sao bây giờ... Đúng là xui tận mạng mà!
“Khụ khụ... vị, vị anh hùng đại ca này... cái đó, hôm nay tiết trời tốt thật...”
Mồ hôi lạnh tuôn đầy đầu, miệng thì ú ớ hồi lâu, Kim Kiền cũng chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra mấy câu bắt chuyện kiểu “dở hơi ngớ ngẩn” để làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng, chẳng ngờ hiệu quả lại khá được.
Cái gã bị giữ tay gân xanh trên trán nổi lên phập phù, hung hăng trừng mắt nhìn thiếu niên gầy nhỏ trước mặt, vẻ hung tàn hiện rõ qua tiếng quát:
“Tiểu tử thối, ngươi là cái cọng hành nào mà dám diễu võ dương oai trước mặt ông đây, không muốn sống nữa hả?!”
Nói rồi, cánh tay vung lên, hất Kim Kiền liêu xiêu ra một bên, thanh đao giơ lên, bổ về phía Kim Kiền.
Mắt thấy hàn quang chợt lóe, gió rít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-phu-khai-phong-lam-nhan-vien-cong-vu/1296640/quyen-3-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.