Có lẽ vì sớm đã có chuẩn bị kỹ càng, thế nên tôi không khóc.
Hoặc là đã khóc quá nhiều, thành ra không khóc nổi nữa.
Nỗi đau thất tình không giống một mũi tên bắn xuyên tim, mà giống như một cây gai dằm trong tim. Loại đau đớn đó không kịch liệt đến mức làm người ta khó lòng chịu đựng, chỉ đợi đến đêm khuya tỉnh mộng lại khiến người ta đứng ngồi không yên.
Tôi thường mơ thấy cảnh tượng hồi còn học cấp ba. Khi đó Trần Hàm Ấu còn chưa xuất hiện, bên cạnh Kỷ Dương chỉ có tôi thôi.
Tôi bị trẹo chân, hắn cõng tôi về nhà. Giữa tầng mây xám tro tích tụ hạt mưa, có ráng màu vàng kim lóa mắt buông xuống, nơi chân trời phấn hồng mờ nhạt.
Thiếu niên cõng tôi đi dưới ánh sáng ấy, mặt mày ngậm ý cười.
“Ngốc quá.” Hắn nói: “Chạy 800m cũng té ngã cho được là sao?”
Tôi nằm trên lưng hắn, bĩu môi: “Ai thèm anh lo.”
Kỷ Dương hơi nghiêng mặt: “Không cần anh lo? Vậy em nhảy xuống, tự mình đi đi.”
Thấy tôi không hé răng, hắn tiếp tục nói: “Em như này thì mai mốt biết làm sao, làm gì có thằng nào thích đứa ngốc như em vậy?”
Tôi không vui, duỗi tay véo mặt hắn: “Anh nói gì? Con trai nhiều người thích em lắm, hôm qua em mới nhận được thư tỏ tình đó!”
Kỷ Dương nhướng mày: “Ai? Thị lực có vấn đề à?”
Tôi không nói gì, nằm trên lưng hắn giận dỗi, nghĩ thầm Kỷ Dương đáng ghét thật đó, miệng mồm khó ưa.
Hắn lại cười, xóc người tôi lên: “Được rồi, anh đây chịu thiệt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-muon-hai-dich-cap-tu/4312287/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.