🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trước lạ sau quen.
Lần này cả đám Khương Thần cũng chẳng buồn đánh boss, đợi Đại Tiểu Thư chọn người xong là Vương Phi Điểu chịu trách nhiệm kéo nàng ta đi thả diều, người được chọn thì tranh thủ leo ra khỏi lồng.
Đại Tiểu Thư lại tức điên, chém hết bọn họ rồi khóc lóc bỏ chạy.
Mọi người hồi sinh tại chỗ, trở lại khu vườn hoa ở sân sau, đứng trước cổng không nhúc nhích.
Đường nhỏ trải đá cuội chỉ có thể cho hai người đi qua cùng lúc.
Hôm qua đám Phương Cảnh Hành đã thử một người đi ở chính giữa, nhưng kiểu gì cũng sẽ thu hút quái ở một bên. Huống hồ cửa này thiết kế ra để làm khó, không thể để cho người chơi cứ thế đi thẳng là xong được, nên biện pháp tìm đúng đường chuẩn để đi không khả thi.
Hai bên đầm hoa ngay ngắn mọc trên mặt nước, màu sắc cũng tương tự nhau.
Khoảng cách từ cổng đến đầm hoa thứ nhất cũng giống như khoảng cách từ đầm hoa này đến đầm hoa kia, đều là khoảng hai mét. Có vẻ như không gian này là chỗ để cho người chơi đánh quái, bởi vì nếu cứ chen chúc đánh trên con đường nhỏ thì không được thực tế lắm, mà đoạn hai mét này cộng thêm khoảng đất trống sau khi quái đứng dậy mới đủ cho bọn họ thi triển kĩ năng.
Đánh phó bản mà kéo tới một đám quái nhỏ rất dễ cho cả đội lên bảng đếm số.
Nhưng phó bản này lại có thiết lập bắt buộc là một lần sẽ dẫn tới mười con.
Từ lần trước thì bọn họ đã biết lực công kích của mấy con quái đó không mạnh bằng các phó bản khác, nhưng mỗi lần phải đánh tới mười con thì vẫn hơi tốn sức.
Xem ra nếu đánh bình thường thì phải kéo tới mười con quái, đánh xong thì cũng thành công vượt qua đầm hoa thứ nhất, đến đoạn đất trống hai mét tiếp theo, tìm được bên nào mới là đầm hoa tấn công, tiếp tục dụ quái, tiếp tục đánh đấm... Đánh hết cả năm đầm hoa mới coi như xong được cửa này.
Trong lúc đó, lỡ mà có chuyên tâm đánh quái quá nên lạc bước sang khu đầm hoa bắt người, thì chỉ có nải chuối đang đợi thôi.
Đánh đấm đã khó khăn rồi còn trập trùng hiểm nguy, đúng là độ khó của phó bản ẩn rồi.
Nhưng thật sự là quá phiền phức, cũng quá tốn thời gian.
Khương Thần và Phương Cảnh Hành không khỏi nhìn sang đầm hoa bên trái, suy nghĩ một chút, gần như đồng thời nhìn về phía Nho Sơ.
Nho Sơ lời ít mà ý nhiều: "Nói."
Phương Cảnh Hành cười nói: "Gọi con rối ra đi."
Nho Sơ bèn tiện tay triệu ra một con rối tấn công đơn cho bọn họ.
Phương Cảnh Hành và Khương Thần thử nhấc nó lên, không thể nhấc được, đoán là thiết lập của nó cũng không khác NPC là mấy, đều không thể di chuyển bằng tác động của ngoại lực. Muốn nó di chuyển thì chỉ có thể do chủ nhân điều khiển, hoặc dùng kỹ năng kéo, đánh bay gì gì đó.
Khương Thần lên tiếng: "Cho nó nằm xuống được không?"
Nho Sơ đáp: "Không."
Cẩu Thịnh tò mò: "Định làm gì vậy?"
Phương Cảnh Hành nói: "Muốn thử đi cái đầm hoa bên trái, xem có thể bò sát vào cái hàng rào mà qua được không."
Anh bảo Nho Sơ điều khiển con rối đứng cách cái đầm hoa bên trái một đoạn bằng khoảng cách cho một người đứng, cố gắng sao cho áp sát được vào cái hàng rào theo chiều dọc.
Nho Sơ điều chỉnh từng chút, cuối cùng cũng cho nó đứng được ở vị trí phù hợp. Phương Cảnh Hành thấy vậy nói với Vương Phi Điểu: "Mở báo thù đi, đánh cho nó ngã xuống đất."
Vương Phi Điểu gật đầu, giơ súng lên bắn thẳng vào con rối.
Tất cả thấy con rối cứ thể ngã thẳng về phía trước, nằm xuống đất, đầu vừa hay hơi chạm vào đầm hoa bên trái, nhưng cả người vẫn dính sát vào hàng rào.
Một giây sau, có một người trồi lên từ sau hàng rào, túm lấy tóc của con rối, lôi nó vào bên trong đầm hoa.
Cả đám: "..."
Xem ra bò cũng không được rồi.
(Mọi người biết đọc tiếp ở đâu rồi nhé ^3^)
[Loa] Thần Tinh quan sát Duyên: Tin vỡ mặt----! Hai vị đại lão cũng ra ngoài ngắm cảnh rồi [Screenshot]
[Thế giới] Mứt quả: Tại sao chứ [khóc lớn]
[Thế giới] Thích mùa hè: Được rồi, lần này không giỡn nữa, tất cả giải tán đi.
[Thế giới] Dưa chín: Ừa, tui thấy chỉ còn Dật Tâm Nhân với Cẩu Thịnh thôi.
[Thế giới] Đuổi một con hươu: Thế là hết, nghe nói trình độ của phó bang chủ Như Ý với Cẩu Thịnh cũng tàm tạm, nhưng một cây làm chẳng nên non đâu.
[Thế giới] Nước mắt không đáng tiền: Giải tán giải tán đê, mai lại tới.
[Thế giới] Người Trong Gương: Ngày mai cố lên nhé ~
[Thế giới] Hạnh Thiên Thành: Đang khai hoang mà, chuyện thường thôi, đánh thêm vài lần nữa là được.
[Thế giới] Mộc Gia Tỏa: Đúng đấy, vì thật sự là phó bản này rất khó.
[Thế giới] Bạch Long Cốt: Mẹ nó tôi ghét nhất là đánh phó bản.
[Thế giới] Phi Tinh Trọng Mộc: Nghe nói đám Cô Vấn bỏ cuộc chơi rồi hả?
[Thế giới] Cô Vấn: Ờ.
Mấy vị bang chủ lên tiếng an ủi, con tim cuối cùng cũng được đặt xuống, dẫn thành viên trong bang đi đánh phó bản khác hoặc đánh đấu trường.
Cùng lúc đó, Đại Tiểu Thư ở trong phó bản khóc đủ rồi, để cảm tạ bọn họ đã đánh thức nàng ta, cũng không so đo với họ chuyện lúc trước, còn tặng bọn họ một đống quà cảm ơn, để bọn họ cút mau lên.
Thông báo lấp lánh ánh vàng lập tức bay lên: Chúc mừng người chơi Thập Phương Câu Diệt, Ám Minh, Nho Sơ, Dật Tâm Nhân, Cẩu Thịnh, Trá Tử, Vương Phi Điểu, Tình Thâm Trường Thọ, Bổn Cung Đẹp Nhất, Ngô Đồng Già Nảy Mầm vượt qua phó bản ẩn [Chim Trong Lồng]! Đạt được thành tựu người đầu tiên vượt ải!
Người chơi trên khắp server: "..."
Mấy vị bang chủ: "..."
Đậu má cái méo gì vậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.