Người ấy nắm tay tôi đến trước mặt chị ấy, Lương Tịch, vòng tay đan này trả lại cho em.
Cả người chị ấy lùi lại, mặt xám ngoét, Tôn Ca Duệ, anh nói rõ cho em, đây là sao.
Anh nắm tay tôi chưa từng buông ra, anh và Cẩm Niên đều yêu nhau. Chính là vậy.
Cả người Lương Tịch run rẩy, gương mặt xinh đẹp đanh lên vì tức giận, trong ánh mắt là vô vàn mũi tên sắc bén, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào tôi và mắng. Tô Cẩm Niên, mày đúng là đồ không biết xấu hổ, tao nên nhận ra mày chẳng phải là người lương thiện gì hết, dùng trăm phương nghìn kế lợi dụng tao để đến gần anh ấy, sau đó vô liêm sỉ quyến rũ anh ấy. Chắc hẳn tối qua các người lên giường với nhau nhỉ? Cơ thể là đòn sát thủ của mày à? Tô Cẩm Niên, là tao đã nhìn nhầm mày, là mắt tao bị mù mất rồi.
Tôi bình thản, bình tĩnh nhìn chị ấy, thời gian như ngừng trôi, Lương Tịch, em thật sự yêu quý chị, không phải vì anh ấy…
Lời còn chưa dứt tôi đã nhận được một cái tát trời giáng, cả hai chúng tôi còn chưa phản ứng kịp thì Lương Tịch đã xông lên tát tôi. Sau đó, tôi ngửi thấy mùi tanh tanh của máu, gương mặt như nổ tung, đầu óc choáng váng.
Chị ấy còn định xông lên nhưng bị người ấy kéo lại. Lan San liền kéo tôi đi ngay, dọc đường đi tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn, nó nói, đừng cậy mạnh, khóc lên đi… Tôi nén nước mắt chực trào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-luot-anh-yeu-em/2503573/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.