Lần nào cũng như lần đó cứ mỗi lần tôi làm gì ko theo ý của mình là cô Vân lại lôi cái công ơn nuôi dưỡng ấy ra nói, tôi nghe mà đến phát ngấy. Tôi nói.
-Mẹ có thể đừng lôi việc ấy ra nói nữa được ko ạ , con biết là nhờ có bố và mẹ mà con mới có được ngày hôm nay nhưng mẹ thử nghĩ lại đi, nếu con ko nhớ đến công nuôi dưỡng của bố, mẹ con có phải làm mọi việc để kiếm tiền để cứu Trà My ko.
-Chị đang kể công với tôi đấy à. Tôi biết ngay mà khác máu tanh lòng, chị có phải là chị ruột của con bé đâu mà chị xót, nếu ko phải vì chồng tôi mất sớm thì tôi cũng ko cần phải nhờ đến chị làm gì. Khổ thân cho mẹ con tôi quá mà.
Cô Vân nói đến đây thì bắt đầu khóc bù lu bù loa trong điện thoại, tôi thấy cô ấy khóc lóc như thế cũng ko muốn tiếp tục nói đến chủ đề này nữa mà hạ giọng bảo.
-Thôi được rồi, mẹ bình tĩnh đi, về phần viện phí của Trà My mẹ cứ yên tâm, lát nữa con sẽ liên hệ với bệnh viện xin số tài khoản ngân hàng rồi chuyển khoản thẳng cho họ luôn.
-Chị làm gì thì làm ko được để con bé bị gián đoạn điều trị đấy biết chưa.
-Con biết rồi, mẹ yên tâm đi.
Cô Vân ko đáp lại mà thẳng thừng tắt máy, nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên kia vọng đến tôi chỉ biết lặng lẽ thở dài, đặt điện thoại xuống giường rồi lật chăn ngồi dậy nhưng lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-luc-buong-tay/2578484/chuong-19.html