Cô Vân và Trà My nghe tôi nói xong thì quay sang nhìn nhau trong ánh mắt của hai người bọn họ muốn nói gì đó nhưng vì tôi ko giỏi quan sát tâm lý người khác nên ko thể đọc được chỉ biết là ánh mắt thể một ý cười.
Bắt đầu từ hôm nay mọi chi phí của chú Minh ở bệnh viện đều do tôi tay tôi chi trả. Cô Vân và Trà My cũng ko thường xuyên đến bệnh viện như trước đây nữa, nếu có đến cũng chỉ ngồi được năm mười phút rồi ra về còn lại thì đẩy sang cho tôi. Nhìn bọn họ đối xử với chú Minh như vậy tôi lại càng thương chú nhiều hơn.
Thời gian này tôi ko sống ở nhà nữa mà dọn hẳn vào viện để tiện chăm sóc cho chú. Ngoài thời gian tám tiếng làm việc ở công ty ra, tôi còn nhận làm thêm một số việc như là dịch thuật, tư vấn cho các bạn muốn đi du học nước ngoài . Đêm nào cũng thức đến tận hai, ba giờ sáng mới chợp mắt được một chút rồi lại phải dậy để đi làm nên chỉ trong một thời gian ngắn tôi đã sụt mất hai cân, đang từ bốn mươi cân tôi xuống còn ba mươi tám cân người ốm tong teo chả khác nào da bọc xương. Con bé Ngân vừa quay lại công ty sao kỳ nghỉ phép, nó vừa trông thấy tôi đã gào ầm lên.
-Ôi cha mẹ ơi, mới có một tuần ko gặp sao nhìn bộ dạng chị khiếp thế.
-Sao thế, nhìn chị ko ổn chỗ nào.
Ngân nghe tôi nói thì nhìn quan sát tôi một lượt từ đầu đến chân rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-luc-buong-tay/2578449/chuong-4.html