Không phải vì nhất thời xốc nổi mà Chung Viễn Huỳnh mới nói ra lời kết hôn.
Cô đã trải qua khoảng thời gian suy đi nghĩ lại giống như bới chút hy vọng ít ỏi giữa đống bụi bặm trong đất, đào sâu xuống mới phát hiện thì ra bản thân đã sớm có đáp án - muốn ở bên anh mãi mãi.
Trong ấn tượng của cô, hai từ ‘hôn nhân’ nặng nề đến không chịu nổi, khó có thể đánh đồng với hạnh phúc.
Cô cũng cho rằng ít nhất phải qua vài năm nữa, bản thân mới có thể thản nhiên đối mặt với hôn nhân.
Nhưng cô không muốn Phó Tẫn tiếp tục sống trong những ngày tháng nghi ngờ do dự, dù cho anh có thể vượt qua được quãng thời gian này.
Điều mà Chung Viễn Huỳnh không ngờ tới nhất là thái độ chần chừ của Phó Lăng Thanh.
Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn về đến biệt thự của nhà họ Phó, thông báo chuyện kết hôn cho Phó Lăng Thanh.
Phó Lăng Thanh trầm ngâm giây lát, đứng dậy nói: "Viễn Huỳnh, con đến phòng dì đi, chúng ta nói chuyện."
Chung Viễn Huỳnh không hề căng thẳng, nhưng Phó Tẫn lại nắm cổ tay cô, hướng mắt nhìn về phía Phó Lăng Thanh: "Nói ở đây luôn đi."
Phó Lăng Thanh khẽ nhếch mày, nửa đùa nói: "Sợ gì chứ, chỉ nói chuyện vài phút thôi, mẹ cũng đâu thể làm gì được người ta đâu."
Phó Tẫn vẫn không chịu buông tay, không nói gì đứng đối diện Phó Lăng Thanh.
"Phó Tẫn, em đi một lát, không sao đâu." Cô nắm chặt cổ tay anh, hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khuya-le-loi/3389364/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.