Sáng sớm hôm sau.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Chung Viễn Huỳnh cảm thấy mình không cử động được, cô mơ màng nhớ tới cơn ác mộng bị yêu quái cây trói đêm qua.
Cô vùng vẫy, chân đạp loạn xạ, sau đó cong chân lên gối.
Một giây sau, cái chân đang đá lung tung của cô bị giữ lại, cuối cùng Chung Viễn Huỳnh cũng tỉnh táo, nhận ra bản thân đang ở đâu, đang làm gì.
Bi kịch lần trước suýt nữa đã lặp lại, mặt Phó Tẫn trở nên u ám, động tác ngăn cản cực nhanh.
Chung Viễn Huỳnh quay đầu nhìn anh, Phó Tẫn vẫn đang nhắm mắt, tia sáng ban mai yếu ớt chiếu lên sườn mặt anh, hàng mi dày tạo thành một chiếc bóng nhỏ, giống như một bức tranh hòa quyện giữa ánh sáng và bóng tối.
Cô nhìn đến mức trái tim ngứa ngáy, rút tay ra khỏi người anh, đưa lên gảy gảy mi.
Thấy anh không có động tĩnh gì, Chung VIễn Huỳnh nhổ một sợi tóc dài, dùng tóc gạt lông mi anh.
Phó Tẫn bật cười, biểu cảm có chút bất đắc dĩ.
Chung Viễn Huỳnh như bị chọc đúng huyệt cười, cười không ngừng được, hoặc cô cười vì hành động ngây thơ này.
“Chị.” Giọng anh khàn khàn, nói: “Nằm thêm lúc nữa.”
“Tỉnh rồi còn nằm làm gì.”
Giọng điệu cô rất thản nhiên, giống như ngồi trong lớp không nghe giảng, tìm chủ đề nói chuyện riêng với bạn cùng bàn.
Cô nói xong Phó Tẫn cũng không trả lời, anh dùng cơ thể nói cho cô biết nằm thêm làm gì. Anh đưa vòng tay qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khuya-le-loi/3389360/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.