Anh đã nghĩ đến, tự giấu kín tâm tư của mình, mãi chung sống với cô như trước đây.
Cũng đã nghĩ đến, cứ ở bên cạnh cô, chờ đến một ngày cô có thể yêu anh.
Nhưng đến cuối cùng, người cô thích lại là người khác, người mà anh không thể nào trở thành.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Phó Tẫn nắm lấy tay cô, dùng những ngón tay vuốt ve liên tục đầu ngón tay cô, tay kia đặt lên cổ cô, dường như thế này, anh mới cảm nhận được bản thân vẫn còn sống.
Đây là phản ứng quen thuộc sẽ xuất hiện mỗi khi anh lo lắng tột độ, lúc nhỏ thỉnh thoảng anh cũng làm hành động này với cô, cũng chỉ đối với mình cô mà thôi.
Nhưng rõ ràng, bệnh tự kỷ của anh đã khỏi rồi.
“Phó Tẫn, em làm sao vậy?” Chung Viễn Huỳnh đứng sững tại chỗ.
Khoảng cách rất gần, Chung Viễn Huỳnh cảm nhận được sự căng thẳng và run rẩy của cơ thể anh, sơn móng tay còn chưa khô của cô làm bẩn cùi ngón tay anh, giống như máu tươi dính vào giữa đầu ngón tay của hai người, trông hỗn loạn mà đẹp đẽ.
Chung Viễn Huỳnh không dám nhúc nhích, giống như trước đây, chờ tâm trạng anh bình tĩnh lại, trở về lúc bình thường.
Nhưng lần này, anh dường như không định lấy lại lý trí mình.
Bàn tay đặt lên cổ cô chậm chậm di chuyển lên trên, chạm vào bên khuôn mặt cô, khẽ nâng cằm lên.
Phó Tẫn cúi đầu rồi hôn lên môi cô.
Sự ấm áp và mềm mại giữa đôi môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khuya-le-loi/3389348/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.