Một năm trôi qua trong nháy mắt, Chung Viễn Huỳnh đang học lớp bốn, còn Phó Tẫn đã lên lớp hai.
Sau một năm dùng thuốc và phương pháp giải mẫn cảm, bệnh tự kỷ của Phó Tẫn đã chuyển từ mức độ trung bình thành mức độ nhẹ, một số hành vi rập khuôn đã biến mất.
Nhưng cô phát hiện anh càng lúc càng kỳ lạ.
Cô đối xử với anh như một người bạn tiểu học bình thường nhưng anh thì không.
Chung Viễn Huỳnh sau khi ngủ trưa dậy có hơi tụt huyết áp, hai giờ chiều đến trường sẽ mua vài cây kẹo mềm dưa hấu ở quầy bán quà vặt trước cổng trường.
Phó Tẫn lập tức đi mua hai hộp kẹo mềm dưa hấu cho cô.
Một khi anh phát hiện cô thích cái gì, sẽ cố gắng đưa cho cô nhiều hết sức có thể.
Nếu chỉ như vậy thì Chung Viễn Huỳnh cùng lắm chỉ cảm thấy ngại ngùng, rồi từ chối với tâm trạng có lỗi.
Nhưng không chỉ có như thế, đối với anh thì đó là một kiểu trao đổi. Anh đem đồ chơi của anh, những món đồ anh có thể mua được, ánh mắt và cả năng lượng đều dành cho cô, thế nên cô cũng phải dành nhiều sự chú ý cho anh hơn.
Chung Viễn Huỳnh càng ngày càng cảm thấy khó chịu, có cảm giác như bị giam cầm trong ngục tù, trơ mắt nhìn nơi giam giữ dần thu nhỏ lại tới mức không thể nào thở nổi.
Buổi tối anh nhất định phải rúc vào trong lòng cô để ngủ; ngoại trừ việc cùng nhau đến trường đi học, thì trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khuya-le-loi/3389341/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.