“Cha không thể dành một chút thời gian một lần hay sao?” Chung Viễn Huỳnh giãy giụa đứng dậy, vặn cổ tay.
“Nếu còn ầm ĩ nữa thì tao cho mày quỳ cả đêm.”
Chung Viễn Huỳnh lập tức im lặng, cô ngậm chặt quai hàm, trừng mắt liếc ông.
Trên thế gian này chỉ có mỗi mẹ là người sẽ đối xử tốt với cô, mẹ sẽ đến dự buổi họp phụ huynh, mẹ sẽ mua cho cô váy, lúc cô bị bệnh sẽ ở bên cạnh chăm sóc cô.
Cha cô thì chẳng làm bất cứ điều gì cho cô cả, thế mà mẹ lại chẳng còn ở bên cô nữa.
……
Phó Lăng Thanh họp một cách qua loa, sau đó đi thang máy xuống lầu nhưng lòng sốt ruột không yên, đến nơi lại vội vàng chạy về bên Phó Tẫn.
Ai ngờ rằng khi cô đến gần chỗ đậu xe thì thấy được Phó Tẫn đang nhìn chằm chằm về nơi nào đó ngoài cửa sổ, hai tay gõ mạnh vào cửa xe, nắm tay đều trở nên phiếm hồng.
“A Tẫn?”
Anh hiếm khi có phản ứng như vậy đối với thế giới bên ngoài.
Bà ấy đọc được ý nghĩ của anh, vội đến mở cửa xe.
Phó Tẫn nhảy xuống xe, chạy về hướng mà mình đang nhìn chằm chằm, Phó Lăng Thanh cũng chạy theo sát ở phía sau.
Xa xa bà ấy nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông dẫn theo một cô gái nhỏ đi vào lề đường để bắt taxi, sau đó đã đưa cô bé ngồi vào trong xe rồi rời đi.
Phó Lăng Thanh thấy thế đã vội đưa điện thoại ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khuya-le-loi/3389335/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.