Trần Minh Cát chưa đi, sau khi nói chuyện với Từ Tử Thúc xong, anh ta gọi điện báo cáo cho Phó Lăng Thanh rồi mới trở về căn phòng cách vách ở tầng hai. Anh ta còn phải quan sát tình hình Phó Tẫn đêm nay, hai mươi tư tiếng sau kiểm tra thêm một lần nữa, ba ngày sau còn phải xem các chỉ số đã trở về bình thường chưa mới có thể rời đi được, sau này cách một khoảng thời gian cố định phải kiểm tra lại.
Chung Viễn Huỳnh nhìn chằm chằm Phó Tẫn truyền nước, tránh cho anh lại giở trò gì đó: “Em xem em đó, khiến bản thân thành ra như vậy. Trong vòng hai mươi tiếng không được ăn đồ ăn, khoảng thời gian sau này cũng chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.”
Phó Tẫn cụp mắt, dáng vẻ nhận sai, ngoan ngoãn nghe lời.
Chung Viễn Huỳnh tiếp tục càm ràm: “Còn cả thói quen cứ bị bệnh là khóa trái cửa không cho người khác vào là sao?”
Từ Tử Thúc ở bên ngoài quan sát, vui sướng khi người khác gặp họa, bày ra vẻ mặt “Tổ tông cũng bị mắng, đúng là sống lâu rồi cái gì cũng có thể nhìn thấy được.”
Nhân lúc Chung Viễn Huỳnh không chú ý, Phó Tẫn liếc mắt nhìn qua, lúc này Từ Tử Thúc mới nhanh chân bỏ đi.
Chung Viễn Huỳnh: “Nghe bác sĩ bảo, cà độc dược không tốt chút nào, gây tổn thương lớn cho thần kinh, tại sao em lại uống nó.”
Phó Tẫn mím môi không nói.
Chung Viễn Huỳnh nhìn anh, cũng không nói lời nào.
Một lúc lâu sau anh mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khuya-le-loi/3389325/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.