Chung Viễn Huỳnh cuộn mình cứng ngắc trong góc tường, lưng đổ mồ hôi lạnh, tim đập hẫng nhịp vì sợ hãi.
“Là em.” Tiếng gõ cửa ngừng lại, sau đó vang lên tiếng người.
Một lúc lâu sau Chung Viễn Huỳnh mới bình tĩnh lại, hít một hơi, run rẩy nói: “Phó, Phó Tẫn?”
“Ừ.” Phó Tẫn nói tiếp: “Em vào được không?”
“Cửa không khóa.” Chung Viễn Huỳnh buột miệng nói.
Giờ cô đang sợ muốn chết, không muốn bị bỏ rơi trong bóng tối một mình.
Phó Tẫn mở cửa đi vào, bật đèn pin điện thoại lên, sau đó tới cạnh giường, đưa điện thoại cho cô.
Chung Viễn Huỳnh ngơ ngác ngẩng đầu, đưa tay nhận lấy điện thoại của anh.
Giây phút đưa điện thoại ấy, Phó Tẫn nhìn thấy mặt cô trắng bệch, mắt đỏ lên vì khóc, hình như cô còn đang run.
“Xin lỗi.” Phó Tẫn rời mắt: “Em không muốn dọa chị.”
Ánh đèn phát ra từ điện thoại chiếu sáng chỗ cô đang ngồi, lòng cô cũng thả lỏng đôi chút, nhìn Phó Tẫn đang đi về phía cửa, cô không nhịn được lên tiếng: “Em…”
Câu “đang định đi à” còn chưa hỏi xong, cô đã thấy anh ngồi vào ghế ở cạnh cửa, giữ khoảng cách với cô.
Phó Tẫn giương mắt nhìn cô, hỏi: “Cái gì?”
Chung Viễn Huỳnh im lặng, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Sao em phải ngồi xa vậy.” Xa tới mức chỉ nhìn thấy một cái bóng mờ mờ, khiến người ta sợ hãi.
Câu nói này vừa đúng lúc bị tiếng sấm át mất, không biết do cô cố ý hay là vốn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khuya-le-loi/3389313/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.