Cố Cẩm Sơ đã mơ một giấc mơ dài, những hồi ức tuổi thơ của cô cứ như một thước phim chạy vào trong trí nhớ, có ba, có mẹ, có hai bác, có Lê Tô, Lục Hạ, có Diệp Thừa Huân mà cô lúc nào cũng đu trên vai đòi anh cõng đi chơi, có Hoàng Nam Nguyên còn bé xíu nằm trong nôi đòi sữa mẹ, và rồi có Lục Chính Minh thấp hơn cô cả nữa cái đầu khóc lớn khi bị cô ức hiếp...
Cố Cẩm Sơ mơ màng tỉnh dậy, cô nhìn thấy mọi người trong phòng bệnh đều lo lắng nhìn chằm chằm vào cô, cô im lặng khẽ cười, nắm lấy tay ba mẹ mình nhỏ giọng gọi:
"Ba ba... Ma ma..."
Hoàng Hải Nam cùng Diệp Thiên Tú ngơ ngác nhìn cô, đến khi nghe thấy cô lại gọi một tiếng: "Ba ba", "Ma ma..." mới vỡ oà mà rơi nước mắt.
Cô nhìn mọi người trong phòng, nhỏ giọng gọi tên những người ở đây theo cái cách mà lúc nhỏ cô từng gọi họ.
Cô nhìn Diệp Thừa Huân, cười rạng rỡ, "Anh Gấu con..."
Diệp Thừa Huân khẽ cười, "Ữm... Mận mận."
Cô nhìn Hoàng Nam Nguyên bẽn lẽn đứng một góc liền vẩy tay bảo cậu lại gần mình, khi Hoàng Nam Nguyên đã tới trước mặt cô, cô liền không thương tiếc nhéo vào má cậu:
"Đậu đậu của chị lúc trước nhỏ lắm mà... Sau giờ lại lớn như vậy rồi."
"Chị ơi..." Cậu nhóc xúc động khóc lớn như là bị ai ức hiếp vậy.
Cô nhìn vợ chồng Diệp Châu Phong vui vẻ gọi một tiếng bác ơi, cũng làm họ không kiềm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-khi-nhin-lai-da-khong-co-em/3721669/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.